Tát Bích Yên hai cái.
Chuyện này! Ngụy Lão phu nhân thật hồ đồ quá, Tiểu Noãn sốt ruột. Ta ở bên Bích Yên chưa được mấy ngày đã cảm nhận được nàng là người rất lương thiện, Bích Yên đã hầu hạ Ngụy Lão phu nhân hơn mười năm, sao Người lại có thể không tin tưởng nàng như thế chứ!
Bích Yên cười thê lương một tiếng rồi nói: “Lão phu nhân, ta quả thật muốn ra khỏi phủ, nhưng ta không thể rời đi bằng cách này.”
Tiểu Noãn cảm thấy lời nói của Bích Yên có điều không ổn, ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ thấy Bích Yên sửa sang lại xiêm y, hít một hơi thật sâu rồi lại hành lễ với Lão phu nhân, nói: “Ta chỉ có thể dùng cách này để chứng minh sự trong sạch của mình.” Nói xong, nàng nhắm mắt lại, lao thẳng về phía cây cột cao lớn phía trước đại đường, định đ.â.m đầu vào cột để chứng minh sự trong sạch.
“Không được!” Tiểu Noãn kinh hãi.
Tiểu Noãn đứng ngay gần Bích Yên, thấy nàng ta định đ.â.m đầu tự sát để chứng minh sự trong sạch, chưa kịp suy nghĩ gì đã vọt tới chặn lại. May mắn là nàng đã kịp thời xô Bích Yên ra trước khi nàng ta chạm vào cột.
“Ai da!”
Tiểu Noãn dùng lực rất mạnh để xô, cả hai cùng ngã nhào ra đất.
Tiểu Noãn đau đến mức mặt mày nhăn nhó, vội vàng xoa xoa mông. Nền nhà họ Ngụy lát bằng gạch thanh thạch, ngã một cú như thế này đau thấu xương.
Bích Yên dường như không cảm thấy đau đớn sau cú ngã, nàng bò dậy định lao đi lần nữa. Tiểu Noãn vội vàng kéo nàng lại, lớn tiếng quát: “Ngươi làm cái gì thế, hãy tỉnh táo lại đi!”
Ngụy Lão phu nhân cũng giật mình, vội vàng ra lệnh cho nha hoàn bên cạnh: “Còn không mau ngăn nàng ta lại!”
Bích Yên dường như bị ma ám, không để ý đến lời Tiểu Noãn, vẫn cố sức muốn lao tới.
Tiểu Noãn sốt ruột, thấy vậy liền nhón chân lên, “chát chát” hai tiếng, tát mạnh vào mặt Bích Yên hai cái. Mọi người nhất thời đều kinh ngạc.
Hạt Dẻ Nhỏ
Bị Tiểu Noãn tát như vậy, Bích Yên dường như mới hoàn hồn, ngơ ngác nhìn Tiểu Noãn. Tiểu Noãn vừa giận vừa thương nàng, nói: “Bích Yên tỷ tỷ, nếu ngươi trong sạch tự nhiên sẽ có cách để chứng minh, việc gì phải không quý trọng mạng sống của mình mà làm chuyện ngu xuẩn như thế!”
“Mạng chỉ có một, mất đi rồi là mất thật rồi!”
“Ngươi còn trẻ, những ngày sau còn dài lắm, biết bao chuyện tươi đẹp vẫn chưa trải qua, chẳng phải quá đáng tiếc sao!”
“Hơn nữa, ngươi vội vàng đi tự vẫn như vậy,” Tiểu Noãn vô tình liếc nhìn Trương di nương, Phỉ Hồng và hậu nương của Bích Yên, nói tiếp: “Người ngoài chắc chắn sẽ đồn đại ngươi vì sợ tội mà tự sát, đến lúc đó dù ngươi có c.h.ế.t đi, cũng mang theo cái tiếng xấu trộm cắp tài vật của chủ nhân, vậy thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được tội danh!”
“Nhưng... nhưng ta thật sự không còn cách nào khác…” Bích Yên khổ sở nói.
“Gấp cái gì chứ, ta vẫn còn câu hỏi chưa hỏi xong mà.” Tiểu Noãn trấn an nàng, rồi nhìn Ngụy Lão phu nhân nói: “Lão phu nhân, Người đừng vội vàng kết luận, chuyện này vẫn còn vài điểm nghi vấn, ta vẫn chưa làm rõ được.”
Bích Yên vốn là người hoạt bát, sảng khoái, tính cách mạnh mẽ, lại ăn nói khéo léo, Ngụy Lão phu nhân vẫn luôn yêu quý nàng. Bởi vậy, vừa rồi khi thấy Bích Yên định tự sát, Lão phu nhân có chút bàng hoàng, chẳng lẽ mình thực sự đã trách oan Bích Yên?
“Ngươi cứ hỏi đi.” Ngụy Lão phu nhân quyết định cho Bích Yên thêm một cơ hội.
Tiểu Noãn gật đầu, hỏi Tiểu Phúc Tử: “Tiểu Phúc Tử, ta muốn hỏi ngươi một chút, người trực gác ở phòng gác cổng ngày hôm qua và hôm nay đều là ngươi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vâng ạ.” Tiểu Phúc T.ử vội vàng đáp: “Phòng gác của chúng ta ba ngày luân phiên một lần, hôm kia, hôm qua và hôm nay đều là nô tài trực gác.” Nói đoạn, Tiểu Phúc T.ử thầm rủa trong lòng: Thật xúi quẩy, sao cứ nhằm hai ngày này là xảy ra chuyện, bị cuốn vào chuyện này mình thật là quá xui xẻo.
“Tốt, nếu đều là ngươi trực, vậy không cần gọi người khác đến nữa. Vậy ta hỏi ngươi, ngày hôm qua và hôm nay có những ai ra khỏi phủ, ngươi còn nhớ không?” Tiểu Noãn tiếp tục hỏi.
Tiểu Phúc T.ử đang cố gắng nhớ lại những người đã ra khỏi phủ trong hai ngày này, thì Trương di nương ở bên cạnh đột nhiên cười, nói với Tiểu Noãn: “Vị cô nương đây chắc là Hoắc Tiểu Noãn cô nương phải không?”
“Ừm, sao thế?” Tiểu Noãn có chút ngạc nhiên khi Trương di nương chủ động bắt chuyện với nàng.
“Hoắc cô nương, người sáng mắt đều có thể nhìn ra là Bích Yên cô nương đã trộm đồ của Lão phu nhân mang về nhà. May mà người nhà nàng ta đại nghĩa diệt thân, lại mang đồ vật trả về.” Trương di nương mím môi nói: “Chuyện này còn có gì đáng ngờ nữa sao? Cần gì phải hỏi đông hỏi tây ở đây?”
Tiểu Noãn cũng cười, nói: “Trương di nương, ta chỉ thuận miệng hỏi vài câu thôi. Lão phu nhân đã đồng ý cho ta hỏi rồi, cớ sao Ngươi một thân phận di nương lại sốt ruột ở đây làm gì?”
Lời nói của Tiểu Noãn có chút sắc bén, nụ cười của Trương di nương lập tức cứng lại, nàng ta bóp chặt chiếc khăn tay trong tay thành một khối.
Tiểu Noãn lười để ý đến nàng ta, tiếp tục nhìn Tiểu Phúc Tử. Tiểu Phúc T.ử cũng đã nhớ xong, nói: “Hôm qua, ngoài bà v.ú phụ trách mua sắm của nhà bếp lớn đi ra ngoài mua rau, còn có Ngô quản sự đi cùng Tam lão gia ra ngoài một chuyến, sau đó là Nhị công t.ử cũng ra ngoài một chuyến, ngoài ra không còn ai khác đi ra ngoài cả.”
“Lúc họ ra ngoài có mang theo đồ vật gì không?” Tiểu Noãn hỏi.
“Không ạ.” Tiểu Phúc T.ử lắc đầu nói: “Bà v.ú mua sắm đi ra ngoài tay không, Ngô quản sự và Tam lão gia có mang theo một cái hộp ra ngoài, Nhị công t.ử cũng ra ngoài tay không.”
Tiểu Phúc T.ử đương nhiên sẽ không đi kiểm tra xem chủ t.ử mang theo gì ra ngoài, đương nhiên Tam lão gia cũng sẽ không trộm trang sức của nương ruột mình.
“Quả thật không có gì đáng ngờ. Vậy còn hôm nay?” Tiểu Noãn hỏi tiếp.
“Hôm nay vẫn là bà v.ú đi mua sắm rau tươi ra khỏi phủ, Tam lão gia đi y quán, sau đó chính là Bích Yên tỷ tỷ mang theo một cái bọc nhỏ ra ngoài.” Tiểu Phúc T.ử rụt rè nhìn mọi người một cái, nói: “Nhưng nô tài thực sự đã kiểm tra rồi, trong bọc không có trang sức của Lão phu nhân ạ…”
“Hừ, nói không chừng ngươi và Bích Yên hai người đã thông đồng với nhau, ngươi thấy rồi cũng vờ như không thấy mà thả nàng ta đi. Ngươi nói trong bọc không có gì, ngươi có bằng chứng không?” Trương di nương dứt khoát không giả vờ hiền thục nữa, bắt đầu trở nên chua ngoa.
“Ta, ta, chỉ có một mình ta trực gác thôi, ta thật sự thấy trong bọc không có trang sức của Lão phu nhân!” Bị Trương di nương nói như vậy, Tiểu Phúc T.ử cũng sốt ruột, hắn lấy đâu ra bằng chứng chứ? Lúc đó ở cửa chỉ có hắn và Bích Yên hai người!
“Vậy thì chính là hai người đã thông đồng!” Phỉ Hồng cũng phụ họa theo Trương di nương. Tiểu Phúc T.ử là người mới mua vào phủ năm ngoái, không có quan hệ gì với các quản sự trong phủ, Phỉ Hồng nói lời này mà không hề có chút áp lực tâm lý nào.
Tiểu Phúc T.ử sắp khóc đến nơi, “Bịch” một tiếng quỳ xuống đất dập đầu: “Lão phu nhân, nô tài thật sự không nói dối!”
“Gấp cái gì chứ!” Tiểu Noãn kéo Tiểu Phúc T.ử đứng dậy, nói: “Vẫn còn người ra khỏi phủ đó, ngươi chưa nói hết đâu.” Nói xong, nàng liếc nhìn chủ tớ Trương di nương.
“Đúng đúng,” Tiểu Phúc T.ử vội vàng nói: “Người cuối cùng ra khỏi phủ rồi quay về ngày hôm qua là Trương di nương và nha hoàn của nàng ta.”
“Ta và Phỉ Hồng chỉ ra ngoài mua một chút son phấn, đồ vật đều ở trong phòng ta, Lão phu nhân nếu Người không tin cứ việc đi xem.” Trương di nương nói.
“Đừng ngắt lời,” Tiểu Noãn có chút khó chịu với Trương di nương, tiếp tục hỏi Tiểu Phúc Tử: “Ta hỏi ngươi, lúc Trương di nương và nàng ta ra ngoài có mang theo đồ vật gì không?”