Phùng Ly

Chương 10



Chương 10:

 

Phụ thân và mẫu thân ta khi ấy thấy thúc phụ chỉ còn lại một đứa con gái mồ côi, bèn sinh lòng thương xót, giữ nàng lại trong phủ để nuôi dưỡng.

 

Thế nhưng nay Trương ma ma lại xuất hiện, đối chất giữa công đường, lời lẽ khiến ai nấy kinh hoàng.

 

Bà ta nghẹn giọng kể:

 

“Hôm ấy trên đường lên kinh, chính Giang Nguyên tiểu thư đã cố ý làm ngựa hoảng, khiến ta cùng Giang Châu công tử trong xe ngã lăn xuống vực.”

 

“Ta mạng lớn nên chỉ trọng thương, may mắn sống sót, chỉ tội nghiệp tiểu công tử, tuổi còn nhỏ, thân thể yếu ớt, ngã xuống liền mất mạng…”

 

“Về sau ta nghĩ mãi không thông, không vì sao tiểu thư lại ra tay với chính ruột thịt của mình?”

 

“Mãi đến khi nhớ lại, hôm ấy ta từng buột miệng nói: Tuy Giang Châu tuổi còn nhỏ, nhưng là nam đinh, sau này có thể nối dõi hương hỏa, đỡ đần cho Giang gia. Chờ khi công tử trưởng thành, cuộc sống tự nhiên sẽ tốt hơn.”

 

“E rằng chính lời ấy khiến nàng sinh lòng oán hận, cho rằng đệ đệ là gánh nặng, nên mới mưu toan làm cho mình thành kẻ cô độc, dễ bề được đại bá thu nhận, hưởng vinh hoa phủ Giang gia!”

 

Hai người tố cáo cùng chỉ đích danh Giang Nguyên, thế là Đại Lý Tự gộp cả hai vụ vào một án, Giang gia cũng bị triệu lên công đường để đối chất.

 

Trong vụ đầu tiên, ta được gọi đến làm chứng.

 

Đại Lý Tự Thiếu Khanh nhìn thẳng vào ta, giọng nghiêm nghị hỏi:

 

“Chu bà nói rằng Giang Nguyên từng sai bà ta tiết lộ cho tiểu thư biết điều có thể khiến bản thân gặp họa, lấy đó làm bẫy để hãm hại người. Sau lại trở mặt vu oan, lời ấy có thật không?”

 

Phụ thân, mẫu thân và đại ca đều quay sang nhìn ta, ánh mắt phức tạp, như mang theo chút bất an.

 

Ta điềm nhiên đáp, giọng bình thản như kể chuyện người ngoài:

 

“Quả có chuyện đó. Vì việc này, ta đã bị áp dụng gia pháp, phải quỳ trong từ đường hai ngày.”

 

Vừa dứt lời, Trương ma ma người từ Thanh Châu tới liền òa khóc nức nở, quỳ rạp dưới công đường:

 

“Đại nhân nghe rõ chưa? Ngay cả tiểu thư ruột thịt của Giang phủ cũng bị ả hãm hại đến thế, đủ thấy tấm lòng độc ác của ả thế nào! Tội nghiệp tiểu công tử của ta, còn thơ dại như thế, vậy mà lại bị chính tỷ tỷ ruột của mình nhẫn tâm hại c.h.ế.t!”

 

Khi đối chất ngay tại công đường, Giang Nguyên mặt mày trắng bệch nhưng vẫn cố giữ vẻ trấn tĩnh, giọng điềm nhiên như thể người vô tội:

 

“Hai vụ án này, ta đều không thừa nhận! Hai kẻ đó đều chỉ là nói miệng, bằng chứng đâu? Chu bà nợ nần chồng chất, thiếu bạc cho con, ai biết có phải bị người khác mua chuộc mà vu khống ta không?”

 

Nói đoạn, nàng liếc nhìn ta đầy ẩn ý, rồi chuyển ánh mắt sang Trương ma ma, khẽ cười lạnh:

 

“Còn ngươi, Trương ma ma, chuyện đã trôi qua năm năm, ta cũng vì cái c.h.ế.t của Giang Châu mà thương tâm không nguôi. Nhưng ngươi có chứng cứ gì nói ta chính là kẻ g.i.ế.c người?”

 

Đại Lý Tự Thiếu Khanh trầm giọng hỏi Giang lão gia:

 

“Nghe nói năm đó, khi Giang Nguyên đến quý phủ, nàng ta từng nói với ngài rằng ma ma và em trai đều bị một toán sơn tặc sát hại, có đúng không?”

 

Phụ thân ta trầm mặt, gật đầu đáp:

 

“Đúng vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thiếu Khanh khẽ gõ bàn:

 

“Giờ thì bà ta còn sống trở về. Nếu là do sơn tặc g.i.ế.c người, sao lại có một người thoát? Và nếu người đó thoát ra thật, thì lời năm xưa của Nhị tiểu thư nói rằng sơn tặc đã g.i.ế.c tất cả chẳng phải đã tự mâu thuẫn rồi sao?”

 

Phụ thân nặng nề liếc Giang Nguyên một cái, giọng trầm xuống:

 

“Đúng thế.”

 

“Ta…” Giang Nguyên lắp bắp, cố biện bạch:

 

“Là… là ta nhớ nhầm! Khi ấy tuổi còn nhỏ, trí nhớ mơ hồ. Trương ma ma và đệ đệ quả thật ngã xuống vực, chỉ là ngựa tự nhiên hoảng, đâu liên can gì đến ta! Vả lại, Trương ma ma làm sao chứng minh được rằng chính ta làm ngựa sợ? Tất cả chỉ là… một t.a.i n.ạ.n thôi!”

 

Mẫu thân khẽ lùi lại một bước, trong mắt thoáng hiện vẻ bối rối.

 

“Nhưng ta còn nhớ rõ…” bà nói:

 

“Khi ngươi vừa đến Giang phủ, đêm nào cũng ngủ mê hoảng hốt, khóc nói rằng chính mắt trông thấy đệ đệ cùng nhũ mẫu bị đám sơn tặc đ.â.m c.h.ế.t.”

 

Sắc mặt Giang Nguyên chợt trắng bệch, môi run run, há miệng muốn nói mà chẳng thốt nên lời.

 

Ta…”

 

Giang Nguyên cúi đầu, sắc mặt tái nhợt. Nàng vốn không ngờ những lời mình từng than khóc để lấy lòng Giang gia năm ấy, giờ bị người ta lôi ra trước công đường, từng câu từng chữ đều trở thành sơ hở.

 

Đại Lý Tự Thiếu Khanh lạnh giọng hỏi:

 

“Nếu thật sự không phải ngươi làm, vậy vì sao khi đó lại bịa đặt ra chuyện bị sơn tặc g.i.ế.c người? Sơn tặc từ đâu mà có?”

 

Giang Nguyên nghẹn họng, không trả lời được.

 

Lúc ấy, Giang Dật Niên đại ca nàng rốt cuộc không nhịn nổi, lên tiếng:

 

“Cho dù nó nói dối, cũng chẳng thể chứng minh muội ấy là kẻ g.i.ế.c người! Dẫu sao năm đó đệ đệ và ma ma của nàng đều rơi xuống vực, đệ đệ c.h.ế.t, còn nhũ mẫu sống, thì rốt cuộc đệ đệ là do ngã c.h.ế.t hay bị người hại, chỉ có Trương ma ma mới biết rõ.”

 

“Thế nhưng bà ta sao không tố cáo sớm, lại đợi đến năm năm sau mới cùng Chu bà dựng nên một màn như thế này?”

 

Nói đến đây, Giang Dật Niên xoay người, ánh mắt lạnh lẽo lia về phía ta, lời nói mang theo hàm ý mỉa mai:

 

“Không chừng… lại là một trò hãm hại nữa cũng nên.”

 

Sau buổi thẩm vấn, Giang Nguyên vẫn không thể gột sạch nghi ngờ, bị Đại Lý Tự tạm giam để chờ điều tra thêm.

 

Khi ta ra khỏi công đường, vừa đặt chân lên xe ngựa, Giang Dật Niên liền xông tới, tóm chặt cổ tay ta, giọng đầy phẫn nộ:

 

“Ngươi ỷ có Thái hậu nương nương chống lưng, nên mới dám bày ra một màn lớn thế này đúng không?”

 

“Tất cả chỉ để hại c.h.ế.t Giang Nguyên đúng không! Muội ấy rốt cuộc làm sai chuyện gì mà ngươi cứ phải c.ắ.n chặt không buông?”

 

“Đồ ngu.”

 

Ta khẽ cười lạnh, vung tay gạt mạnh ra.