Chương 16:
Dù mẫu thân ngã bệnh, ta cũng không đến thăm một lần.
Trong lòng họ dĩ nhiên ấm ức, nhưng lại không dám nổi giận, chỉ có thể giữ vẻ hòa khí bên ngoài.
Thỉnh thoảng có việc cần, họ vẫn sai người đến nhờ ta, mà ta chỉ lạnh nhạt đáp:
“Việc này… không làm được.”
Sau vài lần vấp phải bức tường lạnh, phụ thân cuối cùng không nhịn được, mắng ta một trận nào là vô tình, bất nghĩa, lục thân không nhận.
Còn ta chỉ lặng im, không phản ứng, ngược lại khiến ông ta tức đến đỏ mặt, suýt ngất ngay tại chỗ.
“Nếu phụ thân đã hiểu rõ như vậy, thì về sau xin đừng đến tìm ta nữa.”
Sắc mặt phụ thân lập tức biến đổi, mắt trừng lớn, giọng tức giận run lên:
“Ngươi… ngươi không sợ ta vào cung tố cáo Thái hậu và Hoàng thượng, nói ngươi bất hiếu hay sao?”
Ta bình thản đáp, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Nếu phụ thân không sợ Giang gia mất hết thể diện, thì cứ việc làm vậy.”
Chuyện của Giang Nguyên mới qua hơn một năm, người trong kinh thành vẫn chưa quên.
Nếu giờ Giang gia lại gây thêm chuyện, ắt sẽ bị người đời nói là trong nhà vô pháp vô độ, không biết dạy con, thanh danh chỉ sợ sụp đổ hoàn toàn.
Phụ thân nghe đến đó, mặt đỏ tía tai, cuối cùng hất tay áo bỏ đi, từ ấy về sau, ngay cả mẫu thân và Giang Dật Niên cũng không còn đến cửa ta thêm một lần nào nữa.
Ta đứng trong trận tuyết trắng, lặng lẽ nhìn bóng lưng phụ thân dần khuất xa.
Từ nhỏ đến lớn, họ đối với ta, chẳng qua chỉ xem như một công cụ hữu dụng mà thôi.
Khi ta còn có ích, họ lấy ta làm kiêu ngạo, đến khi ta không còn giá trị, liền vứt bỏ ta như vật thừa thãi.
Cũng may, ta đã sớm chẳng còn mong mỏi tình thân từ họ nữa.
Trên đỉnh đầu, tuyết đã ngừng rơi.
Ta ngẩng lên, chợt thấy bên cạnh mình, Hạ Nguy Chỉ đang lặng lẽ che ô cho ta, tuyết phủ đầy vai áo hắn.
Hắn không nói gì, chỉ mỉm cười dịu nhẹ.
Ta khẽ siết c.h.ặ.t t.a.y áo, trong lòng dâng lên một tia ấm áp.
Từ nay về sau ta chỉ trân trọng những người biết trân trọng ta.
…
Hoàn
Phiên ngoại: Hạ Nguy Chỉ
Sau khi Hoàng thượng đại hôn, Thái hậu nương nương liền trao lại quyền chấp chính cho Hoàng thượng, rồi rời kinh lên Kỳ Sơn cầu phúc cho quốc gia.
Thế nhưng Hoàng thượng vẫn chưa thật yên lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một là vì người hoài nghi cái c.h.ế.t của sinh mẫu Thư Quý nhân có liên quan đến Thái hậu.
Hai là bởi Thái hậu thoái quyền quá nhanh, khiến Hoàng thượng ngờ rằng trong đó có ẩn tình.
Vì thế, Hoàng thượng hạ chỉ cho ta lên Kỳ Sơn dò xét, xem thử Thái hậu có động tĩnh gì khác thường hay không.
Lên núi không bao lâu, ta liền chú ý tới tiểu cô nương mười hai tuổi luôn hầu hạ bên cạnh Thái hậu.
Trông nàng tròn trĩnh đáng yêu, dáng vẻ ngây thơ, chẳng mấy tinh ranh, nên ta nghĩ rằng hẳn là dễ gợi chuyện, dễ dò hỏi.
Ta dùng giọng thật nhẹ nhàng mà bắt chuyện với nàng.
Ta vốn có vẻ ngoài dễ khiến người ta sinh thiện cảm. dung mạo tuấn tú, nụ cười ôn hòa, trông chẳng hề mang chút uy hiếp.
Thế nhưng nha đầu ấy lại cảnh giác vô cùng, miệng kín như bưng, hỏi gì cũng không hé nửa lời.
Càng như thế, ta lại càng nghi ngờ trên Kỳ Sơn này hẳn có che giấu điều gì.
Rồi một ngày, nàng bỗng thay đổi chẳng còn cảnh giác, ta hỏi gì nàng cũng thành thật trả lời.
Điều đó khiến ta càng thêm ngờ vực, không biết nàng nói thật hay đang cố tình che mắt ta.
Từ khi lên Kỳ Sơn, mỗi ngày đều phải ăn chay niệm Phật, đến mức miệng nhạt như nước lã.
Có lần ta sai người lén mua thịt, trốn vào rừng ăn mấy miếng, vừa nhai vừa nghĩ cách làm sao hoàn thành mệnh lệnh của Hoàng thượng mà không đắc tội với Thái hậu.
Không ngờ lại bị nàng bắt gặp ngay tại chỗ.
Nhìn dáng vẻ nàng tham ăn mà còn cố tỏ ra nghiêm túc, ta bật cười khẽ, trong đầu lập tức nảy ra một kế.
Sau đó, ta dẫn Giang Tri Uẩn xuống núi ăn ngon, một tháng liền lén lên lén xuống, nhờ thế mà nắm rõ mọi con đường trên Kỳ Sơn, cũng nhân tiện quan sát khắp trấn dưới chân núi, rốt cuộc không phát hiện điều gì bất thường coi như đã hoàn thành nhiệm vụ Hoàng thượng giao phó.
Nào ngờ, một hôm mưa lớn bất ngờ, đường núi sạt lở, chúng ta không thể trở về trong ngày, đành ngủ lại trấn dưới một đêm vì thế mà mọi chuyện bị bại lộ.
Đêm đó, Giang Tri Uẩn khóc suốt, nước mắt lưng tròng, giọng nghẹn ngào nói:
“Là ta không hiểu chuyện… Ta theo nương nương cầu phúc cho quốc gia, vậy mà lại lén xuống núi, lén ăn thịt, nay còn qua đêm ngoài trấn, chắc chắn ngày mai nương nương sẽ trách phạt ta thật nặng… hu hu…”
Nàng vừa khóc vừa nức nở, nước mũi ướt át, ta nhìn mà vừa dở khóc dở cười, lại không nỡ trách.
Ta bị nàng khóc lóc đến đau cả đầu, đành phải vội vàng dỗ dành:
“Cái gì mà cầu phúc cho quốc gia, chỉ có ngươi là còn tin mấy chuyện đó thôi. Nếu thật sự cầu phúc có tác dụng, thì đám đại thần trong triều chẳng cần làm việc nữa, cứ kéo hết lên Kỳ Sơn mà đốt hương niệm Phật là được rồi.”
Ta khẽ thở dài, giọng mềm đi:
“Đều là lỗi của ta, là ta không nên dẫn ngươi xuống núi. Nếu Thái hậu nương nương hay Phật tổ muốn trách phạt, thì cứ phạt ta là được, ngươi đừng khóc nữa, được không?”
Giang Tri Uẩn sững người nhìn ta, rồi nắm lấy tay ta, giọng kiên quyết:
“Không được! Lỗi này là hai người chúng ta cùng phạm, sao có thể chỉ để ngươi chịu phạt một mình?”
Bàn tay nàng mềm mại, nhỏ nhắn, mang theo hơi ấm lạ lùng khiến ta đột nhiên không biết phải nói gì.
Năm ấy nàng đang độ mười hai, tuổi còn nhỏ, nhưng đường nét gương mặt đã dần thành thiếu nữ, không còn là một đứa trẻ nữa mà là thiếu nữ đầu xuân, trong sáng mà vẫn khiến người ta rung động.
Da nàng trắng mịn như tuyết, dung nhan tinh tế mà thanh tú, hai má hơi tròn, khi cười lên lại mang theo vẻ ngây ngô đáng yêu khiến người ta khó lòng dời mắt.