Nhiều năm trôi qua kể từ ngày Cảnh Nguyệt đăng cơ. Dưới sự trị vì tài tình của Nữ Hoàng, Đại Cảnh trở thành một đế quốc hùng mạnh, văn minh, được cả thế giới biết đến và ngưỡng mộ. Nền kinh tế phát triển vượt bậc, quân đội hùng cường, văn hóa nghệ thuật nở rộ, và đời sống của người dân ngày càng được nâng cao.
Cảnh Nguyệt không chỉ tập trung vào việc xây dựng một quốc gia hùng mạnh về vật chất, mà còn chú trọng đến việc xây dựng một xã hội công bằng và bình đẳng. Cô ban hành nhiều đạo luật bảo vệ quyền lợi của phụ nữ, khuyến khích phụ nữ tham gia vào các hoạt động xã hội, và tạo điều kiện cho họ được học hành, làm việc và thăng tiến.
Cô cũng chú trọng đến việc xóa bỏ những hủ tục lạc hậu, và xây dựng một xã hội văn minh, tiến bộ. Cô khuyến khích người dân tôn trọng sự khác biệt, và chung sống hòa bình với nhau.
Tuy nhiên, dù đã đạt được nhiều thành tựu to lớn, Cảnh Nguyệt vẫn không quên những khó khăn và thử thách mà cô đã phải trải qua trong quá khứ. Cô nhớ lại những ngày tháng bị giam cầm trong Lệ Tĩnh cung, những nỗi đau và tủi nhục mà cô đã phải chịu đựng.
Cô nhớ đến mẹ cô, Du phi, người đã hy sinh cả cuộc đời mình để đấu tranh cho công lý và bình đẳng. Cô nhớ đến những người bạn đồng hành, Tề Vũ và Trình Nhược Khanh, những người đã luôn bên cạnh cô, ủng hộ và giúp đỡ cô.
Vào một ngày đẹp trời, Cảnh Nguyệt quyết định tổ chức một buổi lễ long trọng tại quảng trường Ngọ Môn, để kỷ niệm những thành tựu mà Đại Cảnh đã đạt được, và để tri ân những người đã có công lao trong việc xây dựng đất nước.
Hàng ngàn người dân từ khắp nơi trên đất nước đổ về kinh thành, để tham dự buổi lễ. Họ mang theo những bó hoa tươi thắm, những lá cờ rực rỡ, và những nụ cười rạng rỡ trên môi.
Khi Cảnh Nguyệt xuất hiện trên đài cao, toàn bộ quảng trường Ngọ Môn bỗng chốc im lặng. Mọi người đều hướng mắt về phía cô, với sự ngưỡng mộ và kính trọng.
"Hỡi đồng bào Đại Cảnh! Hôm nay, chúng ta tề tựu tại đây, để kỷ niệm những thành tựu mà chúng ta đã đạt được trong những năm qua. Chúng ta đã xây dựng một đất nước hùng mạnh, văn minh, và thịnh vượng. Chúng ta đã mang lại hạnh phúc và ấm no cho người dân. Chúng ta đã chứng minh cho cả thế giới thấy rằng, chúng ta là một dân tộc vĩ đại."
"Tuy nhiên, chúng ta không được ngủ quên trên chiến thắng. Chúng ta vẫn còn nhiều việc phải làm, để xây dựng một xã hội công bằng, bình đẳng và tiến bộ. Chúng ta phải xóa bỏ những hủ tục lạc hậu, và xây dựng một nền văn hóa văn minh, nhân ái."
Cảnh Nguyệt dừng lại một lát, rồi tiếp tục nói, giọng nói đầy cảm xúc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ta, Cảnh Nguyệt, xin thề trước toàn dân Đại Cảnh. Ta sẽ không bao giờ quên những khó khăn và thử thách mà ta đã phải trải qua trong quá khứ. Ta sẽ không bao giờ quên những nỗi đau và tủi nhục mà ta đã phải chịu đựng. Ta sẽ không bao giờ quên những hy sinh và cống hiến của những người đã có công lao trong việc xây dựng đất nước."
"Ta xin thề sẽ bảo vệ quyền lợi của tất cả người dân Đại Cảnh, bất kể họ là nam hay nữ, giàu hay nghèo, sang hay hèn. Ta xin thề sẽ xây dựng một xã hội công bằng và bình đẳng, nơi mọi người đều có cơ hội để phát triển và cống hiến cho đất nước."
"Và ta xin thề, sẽ không bao giờ để bất kỳ nữ nhi nào còn phải chịu cảnh giam cầm vì định kiến, hay bị đối xử bất công vì giới tính. Ta sẽ tạo ra một thế giới, nơi mọi người đều được tôn trọng và yêu thương, bất kể họ là ai."
Những lời thề của Cảnh Nguyệt đã gây xúc động mạnh mẽ trong lòng người dân. Nhiều người đã bật khóc, vì cảm động trước tấm lòng cao cả của Nữ Hoàng.
Sau khi tuyên thệ, Cảnh Nguyệt mời Tề Vũ và Trình Nhược Khanh lên đài cao. Cô ôm chặt hai người bạn đồng hành của mình, và nói:
"Nếu không có hai người, ta đã không thể có được ngày hôm nay. Hai người là những người bạn tốt nhất, và là những người đồng chí trung thành nhất của ta. Ta xin cảm ơn hai người vì tất cả những gì hai người đã làm cho ta, và cho Đại Cảnh."
Tề Vũ và Trình Nhược Khanh xúc động trước những lời nói của Cảnh Nguyệt. Họ biết rằng, Cảnh Nguyệt là một người bạn chân thành, và là một nhà lãnh đạo vĩ đại.
Buổi lễ kết thúc trong sự hân hoan và phấn khởi của toàn dân. Họ tin rằng, dưới sự lãnh đạo của Nữ Hoàng Cảnh Nguyệt, Đại Cảnh sẽ tiếp tục phát triển và thịnh vượng hơn nữa.
Cảnh Nguyệt nhìn lên bầu trời xanh thẳm, cảm thấy lòng mình tràn đầy hy vọng và niềm tin. Cô biết rằng, con đường phía trước còn rất nhiều khó khăn và thử thách. Nhưng cô tin rằng, với sự đoàn kết và nỗ lực của toàn dân, cô có thể vượt qua mọi khó khăn, và xây dựng một Đại Cảnh vĩ đại, trường tồn mãi mãi.
Và lời thề phượng hoàng của cô, sẽ mãi mãi được ghi nhớ trong lịch sử, như một biểu tượng của lòng dũng cảm, sự kiên trì, và tình yêu thương vô bờ bến dành cho đất nước và nhân dân.