Phượng Mưu Thiên Hạ

Chương 4



Hắn đoạt binh quyền, cưới thiên kim thừa tướng làm quý phi để kiềm hãm ta trong hậu cung.

Hóa ra sự tự ti của một nam nhân là thế, sợ nữ nhân có quyền, sợ nữ nhân hơn mình, bèn dối trá, hãm hại, phản bội.

Dẫu gia huấn Lạc thị dạy ta trung với xã tắc, thương dân như con, hắn vẫn cứ sợ ta.

Đúng lúc ấy, Thái tử cũng lên lầu.

Hắn vẫn còn chưa từ bỏ mối hôn sự với ta, hay nói đúng hơn là chưa từ bỏ binh quyền của ta.

Hắn thấy Mộ Dung Tiên, cũng thấy Hứa Quan Lan.

Dù ta và Hứa Quan Lan chưa nói với nhau câu nào, cũng đủ để hắn bịa nên chuyện mờ ám liếc mắt đưa tình.

“Ta còn thắc mắc sao Lạc tướng quân vội vã, thì ra có hẹn với Hứa thế tử.” giọng hắn cố tình châm vào chỗ đau.

“Ồ quên, Hứa công tử thân mang tật, đâu còn là thế tử của phủ Hoài Dương Hầu.”

🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Vọng Nguyệt" để cập nhật truyện mới nhaaa

“Đáng tiếc thay, không có mẫu thân che chở, mệnh thường bạc.”

Lông mày ta co giật, răng nghiến đau buốt.

Bao năm rồi, hiếm thấy kẻ nào ngu đến thế.

Cũng chẳng biết ai viết nên quyển sách của Mộ Dung Tiên, đần thế này cũng làm được Thái tử hả?

Chỉ một câu đã giễu người ta tật nguyền, còn lôi chuyện mồ côi mẹ, phụ thân thiên vị, gia tộc ghét bỏ.

Ta thoáng chua xót.

Nhìn sang Hứa Quan Lan, chàng vẫn bình thản, không một gợn cảm xúc.

Chàng đã phải chịu bao nhiêu tàn nhẫn để luyện được sự bình lặng này.

“Điện hạ nói đúng.” ta nhàn nhạt đáp, “Cảm giác không có mẫu thân che chở, thần cũng hiểu. Nơi biên ải, rất nhiều dân chúng hiểu.”

Mẹ ta xuất thân tướng môn, chưa từng tự ti vì là nữ nhân, vì biên thành và bách tính, bà đã dâng cả cuộc đời, hiến cả sinh mạng.

Chính những người vô danh ấy giữ được sơn hà Đại Sở, mới cho một Thái tử hời hợt cơ hội ngông cuồng giữa đế đô.

Kẻ tâm địa nhỏ nhen như vậy, làm sao xứng thống trị muôn dân?

Lần đầu tiên, trong lòng ta lóe lên ý định phế Thái tử.

“Ta thương tướng quân quá, tên kia đi đi cho khuất mắt!” – giọng Mộ Dung Tiên bực bội bật lên trong đầu.

"Thái tử điện hạ chỉ nhìn thấy mỗi Lạc tướng quân và Hứa công tử, mà không nhìn thấy thần nữ. Vậy ra không chỉ mỗi Lạc tướng quân mắt kém."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mộ Dung Tiên đứng ra hòa giải, cười nhu hòa khéo léo, mà trong lòng thì ngán ngẩm.

“Ọe, nếu không sợ mỹ nhân tỷ tỷ nóng nảy c.h.é.m Thái tử chết, kết thúc câu chuyện ở đây thì ta chẳng thèm nói chuyện với đồ thiểu năng này.”

Thái tử lúc này mới thấy Mộ Dung Tiên, “Thì ra là thiên kim Mộ Dung, là ta thất lễ rồi, có ưng món nào chưa? Ta trả giúp.”

“Không thèm! Đồ ngươi mua, cầm thôi cũng thấy bốc mùi!”

Mộ Dung Tiên thầm mắng, ngoài mặt lại đến gần ta, thân mật khoác tay, “Đa tạ điện hạ, chỉ là vừa rồi Lạc tướng quân đã nói muốn tặng ta trang sức, không phiền điện hạ tốn kém.”

Đầu nàng còn khẽ tựa lên vai ta, trong tâm lại dậy sóng.

Toàn những lời ta nghe chẳng hiểu.

“Vai tỷ tỷ chẳng phải là vai, là đỉnh Chomolungma! Tay tỷ tỷ chẳng phải tay, là liễu rủ bờ Seine!”

Ánh mắt ta vô thức liếc Hứa Quan Lan.

Chuẩn hơn là ta đã lén nhìn chàng nhiều lần.

Đối diện với lời trêu chọc của Thái tử, đôi mắt thản nhiên của chàng rốt cuộc cũng có chút thay đổi.

Ánh nhìn do dự, rụt rè, thăm dò, lướt qua tay ta và Mộ Dung Tiên đang đan vào nhau, rồi lại tha thiết nhìn ta.

Vừa chạm mắt, chàng đưa tay ra.

Trong tay cũng là một túi thơm.

“Vật gì đây?”

Ta đón lấy, buột miệng hỏi.

Chẳng lẽ cũng là “tín vật định tình” như ta tặng chàng ngày đó?

“Bát tự của ta.”

Giọng chàng rất êm, không thô như nam tử thường, mà như ngọc khấu va nhau, “Để chọn ngày lành thành hôn.”

Ồ, hóa ra là “tín vật định hôn nhân”.

Đây còn là câu đầu tiên Hứa Quan Lan đích thân nói với ta.

“Hôm ấy Lạc tướng quân nói, phủ đang thiếu nam chủ nhân trông nom hậu viện, hình như ta chưa có dịp nói với nàng rằng ta đồng ý.”

Mặt Thái tử xanh mét.

Mộ Dung Tiên ngã vào lòng ta.

“Ôi trời! Trai thẳng công khai thật tuyệt! Trái tim thuần ái này xin phép gục ngã!”