Nhân vật chính của bữa tiệc là ba tôi và Tống Muội, tôi viện cớ mệt mỏi, lên lầu nghỉ ngơi.
Vừa bước vào phòng, cửa liền bị khóa lại.
Anh trai hời kia khóa cửa.
Tống Kỳ Minh nắm chặt cổ tay tôi, ép tôi vào tường, tiến lại gần.
Hắn nắm cằm tôi, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá, vừa ngả ngớn vừa tràn đầy tính xâm lấn.
Tóc đen dài mượt mà, đồng tử trong suốt sáng ngời, lớp trang điểm trên gương mặt trắng trẻo thật ngoan ngoãn vô hại, chiếc váy ngắn màu kem càng làm nổi bật vẻ thuần khiết.
Nhìn vào, không hề giống với hình ảnh trong trí nhớ của hắn, một cô gái cá tính với mái tóc vàng bồng bềnh, môi đỏ, mặc áo hai dây sexy.
Lần này Tống Kỳ Minh ra tay mạnh hơn, tôi muốn vùng vẫy thì hắn liền buông tay.
Tôi vừa xoa cổ tay vừa phản công: "Không bằng anh trai, phóng đãng hơn nhiều. Lại xuống tay với em gái, thỏ còn không ăn cỏ gần hang."
Tống Kỳ Minh tức cười, "Em được tính là em gái của tôi sao? Em đột ngột về nước, rồi đột nhiên đá tôi, có phải đã biết ba em và mẹ tôi sắp kết hôn không?"
"Không phải."
"Vậy lý do là gì?"
"Chán rồi."
Cả khuôn mặt của hắn tối sầm lại, "Trình Nam Tinh, em đang chơi đùa với tôi đúng không?"
Tôi gật đầu: "Có vấn đề gì không?"
Tôi nói quá thẳng thắn, đến cả Tống Kỳ Minh cũng ngẩn người vài giây.
"Ừ." Tôi đáp nhỏ, "Tiết kiệm thời gian cho những người đứng sau."
Mỗi bước mỗi xa
Đang lúc hưng phấn, Tống Kỳ Minh lại đột ngột lùi lại vài bước, giả bộ đứng đắn ho khẽ vài tiếng.
"Thật ra chúng ta có thể tiến triển chậm lại một chút, gần đây lịch trình cũng không quá dày."
Khóe mắt liếc thấy vành tai của tai hắn đỏ bừng, tôi không nhịn được mà cười thành tiếng.
Không ngờ bên ngoài một vẻ đa tình cặn bã, bên trong lại ngây thơ như vậy.
Nhận ra bản chất của mình bị lộ, Tống Kỳ Minh bất đắc dĩ trừng tôi một cái, như để trút giận mà nhẹ nhàng véo má tôi.
Cốc cốc —————— tiếng gõ cửa kéo tôi trở lại thực tại.
Má Ngô ôm một chiếc hộp giấy đứng ở cửa.
"Cô chủ, đây là di vật từ phòng bà chủ. Ban đầu ông chủ đã bảo tôi vứt hết, nhưng trước lễ tang tôi bận quá quên mất. Cô có muốn giữ lại một số món làm kỷ niệm không?"
"Đưa hết cho tôi đi."
Hộp toàn những đồ vật không giá trị, còn có vài cuốn sách mẹ tôi thích đọc, những bức vẽ nguệch ngoạc và ghi chú.
Tôi mở một cuốn sổ đen, là nhật ký của mẹ khi còn sống.