Phương Pháp Ngăn Nam Chính Phát Điên

Chương 13



Edit: GấuBeta: Meo 

✃ ┈┈┈┈ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°

Bạc Lị bị Erik làm thức giấc.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt, tưởng cậu lại đòi ôm, nên vòng tay qua eo cậu, vùi đầu vào lòng cậu, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ lần nữa.

Hình như cậu sững lại một chút, nhưng rồi nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô, kéo cô ra.

Đây là lần đầu tiên cậu từ chối cái ôm của cô.

Bạc Lị đã tỉnh hẳn.

Không biết họ đã ngủ bao lâu, chỉ biết trời đã tờ mờ sáng.

Sương sớm mịt mù, hình như đêm qua có một cơn mưa nhỏ. Rêu, lá mục và bùn đất đều ướt đẫm, toát lên một màu xanh âm u lầy lội.

Vừa thấy nước bùn, Bạc Lị đã đau đầu.

Dù đã lâu vậy rồi, cô vẫn chưa thể thích nghi được với môi trường khắc nghiệt nơi hoang dã này.

Không có giường, không có nước sạch, bùn lầy chỉ chực chờ để nuốt chửng ống quần, thấm ướt giày cô bất cứ lúc nào.

Đối với cuộc sống như thế này, dù có sống thêm mười năm nữa, có lẽ cô vẫn khó mà thích nghi được.

Trong khi cô đang do dự, Erik đã đứng dậy rời khỏi lều.

Bạc Lị xỏ giày vào, định ra ngoài tìm cậu, đúng lúc này từ bên ngoài vọng vào tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe cót két.

Chẳng trách sao Erik lại hất cô ra, bỏ đi trước.

Cậu không thích bị người lạ chú ý, cũng hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác.

Với tư cách là kẻ săn mồi, cậu không cần phải xuất hiện trước mặt mọi người, bóng tối mới là nơi thích hợp để ra tay.

Cỗ xe hình như đã dừng ngay trước lều, tiếng đẩy cửa vang lên, có người nhảy xuống xe, đi về phía cô.

Bạc Lị phản ứng rất nhanh, lập tức lao tới cạnh lều, chỉ để lộ nửa thân, một tay giấu sau lưng, giả vờ như có súng trên tay:

"–Ai đấy?"

Một giọng nói hào hứng vang lên: "Cảm ơn trời đất, cậu đây rồi, tôi còn tưởng cậu bị tên quái thai kia giết mất rồi đó!"

Hình như người đàn ông này biết cô, giọng cũng rất quen thuộc, nhưng cô lại hoàn toàn không biết hắn là ai.

Bạc Lị trong lòng chợt thắt lại.

Xét theo giọng điệu của hắn, có vẻ hắn ta biết rõ sự tồn tại của Erik và mọi chuyện xảy ra trong đoàn xiếc.

Cô cứ tưởng sau khi tên quản lý chết, mọi chuyện liên quan đến đoàn xiếc sẽ kết thúc, cô sẽ hoàn toàn thoát khỏi đám người kia.

Nhưng giờ xem ra, cô vẫn sẽ tiếp tục bị bao phủ bởi cái bóng của rạp xiếc.

Thậm chí còn có kẻ âm thầm bám theo bọn cô đến tận đây.

Bạc Lị lạnh lùng nói: "Tôi không biết anh."

"Nhưng tôi biết cậu," người đàn ông cởi mũ và cúi chào cô, động tác lịch thiệp đến mức buồn cười. "Cậu là Poli Clermont của rạp xiếc, đúng chứ?"

"Nếu tôi nói không thì sao?"

Hắn cười phá lên: "Vậy tôi sẽ nói, đứa nhóc như cậu thật sự không trung thực chút nào– cậu có biết Emily không?"

Giọng của Bạc Lị có phần căng thẳng: "Cô ấy không ở chỗ tôi."

"Tôi biết chứ, vì cô ấy đang ở chỗ tôi mà." Hắn nói, "Để thể hiện lòng thành của tôi, cậu Clermont, hãy để tôi tự giới thiệu. Tên tôi là Triki Terry, là một người trung gian trung thực và thân thiện, không bao giờ động đến dao kiếm, cậu có thể yên tâm ra ngoài nói chuyện với tôi nhé."

Bạc Lị không biết hắn có mưu đồ gì, suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi bước ra.

Không sao đâu, cô tự nhủ, Erik đang quan sát cô từ trong bóng tối.

Cô không nhận ra việc phụ thuộc vào Erik thế này thực ra không lành mạnh chút nào.

Khoảnh khắc nhìn rõ diện mạo của Triki, Bạc Lị bất giác rùng mình.

Cô biết người đàn ông cao gầy này. Sáng sớm ngày thứ hai xuyên đến đây và trong bữa tiệc tối hôm đó, hắn ta đã đứng cạnh Emily, cười nói với gã quản lý.

– Anh trai của Emily!

Cô đoán không sai, nhưng người đàn ông cao gầy này chẳng phải anh trai của Emily.

Hắn tự nhận mình là "người trung gian", nhưng nếu là người trung gian thật, vậy tại sao lại lần theo dấu vết của bọn cô... Bạc Lị không biết, và cũng không dám nghĩ tiếp nữa.

"Tôi không nghĩ bản thân lại có giá trị đến mức được một người trung gian tìm đến cơ đấy." Cô nhấn từng chữ một.

"Cậu rất cảnh giác, tốt đấy." Triki móc trong túi quần ra một que diêm, lại rút một điếu thuốc lá từ trong hộp thuốc. "Thế giới này không an toàn đâu, ở đâu cũng có người xấu cả. Cảnh sát thì mặc kệ mọi chuyện, cơ quan thám tử Pinkerton thì chỉ phục vụ mỗi người giàu– những người như chúng ta, dù có chết cũng chẳng ai quan tâm."

Bạc Lị lạnh lùng nói: "Ý anh là, dù tôi có chết ở đây, cũng không ai quan tâm à?"

"Có Thượng đế chứng giám!" Triki ngậm điếu thuốc và giơ tay lên, vẻ mặt chân thành, "Tôi đang nói về nhóm người trong rừng kia mà– chủ cũ của cậu, ngài Dawes ấy."

"Dawes" là họ của quản lý, còn đoàn xiếc tên là "Đoàn xiếc của Dawes".

Bạc Lị: "Dawes sống hay chết thì có liên quan gì đến tôi đâu?"

"Thật lạnh lùng," Triki rít một hơi, lắc đầu thở dài, "nhưng có thể hiểu được, Dawes quả thực không phải người tốt, hãm hại lừa gạt, làm đủ trò ác. Nói thật với cậu, tôi vốn không phải anh trai của Emily."

Bạc Lị nhướng mày giả vờ ngạc nhiên.

"Dawes để cô ấy đi theo tôi, với hy vọng cô ấy sẽ cống hiến vì khoa học– cậu biết rồi, cô ấy có bốn chân cơ mà. Rất nhiều nhà khoa học tò mò, rằng liệu cô ấy có hai bộ nội tạng hay không, nếu có thì chúng hoạt động như thế nào khi mang thai."

Triki nói: "Tôi là thuyết khách được Dawes thuê. Hắn muốn tôi thuyết phục Emily an tử, 'hiến' thi thể cho những nhà khoa học tò mò đó."

(*) thuyết khách: là người làm công việc thương thảo, hoặc "trung gian" chuyên dùng tài ăn nói và lập luận để đạt mục tiêu cho mình hay cho người thuê mình.

(*) an tử: hình thức kết thúc sự sống với mục đích giảm đau đớn cho người (hoặc sinh vật) đang chịu bệnh tật, thương tổn nặng nề.

Cuối cùng Bạc Lị cũng hiểu được "nghệ thuật ngôn từ" là gì.

Buôn người, thu lợi bất chính lại được người đứng trước mặt nói là "cống hiến vì khoa học".

Bạc Lị mỉa mai nói: "Vậy anh tới thuyết phục tôi 'cống hiến vì khoa học' à?"

Triki mỉm cười nói: "Cưng à, ngoại trừ Emily, ai lại muốn cống hiến vì khoa học chứ."

Hắn nhả một hơi khói, nheo mắt: "Tôi đến đây là để chiêu mộ đồng đội của cậu, Erik."

Cuối cùng cũng chịu vào vấn đề chính.

Tim Bạc Lị chợt lỡ một nhịp, đầu óc quay cuồng, cô giả bộ ghen tị để thăm dò: "Erik? Cậu ta có gì đáng để chiêu mộ chứ, chẳng qua chỉ là tên trộm nhanh tay hơn người thôi!"

"Nếu tận mắt chứng kiến cái chết của gã quản lý, cậu sẽ không nói vậy đâu."

Bạc Lị thẳng thắn trả lời: "Tôi có thấy được đâu, ngựa của tôi lúc đó bị hoảng mà." Đây là sự thật.

Triki thấy cô cái gì cũng không biết, mặt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, thái độ ôn hòa ban đầu đã biến mất.

"Đừng nói nhảm nữa, nhóc," cách hắn xưng với cô cũng thay đổi, "Mau khai ra Erik đang ở đâu, tôi có thể cho cậu một khối tiền, bảo đảm nửa đời còn lại khỏi lo cơm ăn áo mặc. Cậu muốn đắm mình trong bùn lầy cả đời à?"

Ánh mắt Triki nhìn cô, chẳng khác nào nhìn một kẻ ngốc có hòm kho báu mà còn không biết mình đang giữ nó.

Nhưng hắn nào hay rằng, giao kho báu ra cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ phải chết.

Hơn nữa, Erik lợi hại như vậy, gần như không gì không làm được, đến mức ai cũng muốn lôi kéo cậu về phe mình.

Nếu thế, tại sao cô lại phải giao cậu ấy ra?

Nhưng mà...

Bạc Lị nhìn sang xe ngựa của Triki.

Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là một cỗ xe tư nhân đắt tiền.

Thùng xe được sơn màu, treo rèm lụa, trên thân xe còn có hoạ tiết tinh xảo, bánh xe cũng được bảo dưỡng cẩn thận, trông rất chắc chắn và dễ chuyển động.

Triky là một kẻ lắm tiền, lại còn đắc tội Erik– Erik chắc chắn chưa đi xa, có lẽ cậu đang ở gần đây nghe lén bọn họ nói chuyện.

Bạc Lị thầm nghĩ xấu, không biết cô có thể thuyết phục Erik cướp của tên Triki này không nhỉ?

Như vậy, tất nhiên cô không cần phải "đắm mình trong bùn lầy cả đời".

Triki thấy cô không lên tiếng, chắc cũng đã nhận ra giọng điệu mình hơi cứng nhắc, liền chuyển sang khiêm tốn ôn hoà:

"Tôi tìm cậu ta không phải có ý xấu đâu, thật đấy, tôi chỉ muốn bàn với cậu ta một vụ làm ăn thôi– Cậu không đâu, ảo thuật của cậu ta lợi hại đến mức nào đâu. Cậu ta có thể tạo ra một quả cầu lửa từ hư không! Giống như ma pháp vậy! Người gần nhất có thể khiến tôi kinh ngạc đến thế, chỉ có Robert Houdin thôi."

Trong nguyên tác, "Robert Houdin" cũng được dùng để mô tả khả năng phép thuật siêu phàm của Erik.

Phải biết, Robert Houdin được mệnh danh là "Cha đẻ của ảo thuật hiện đại".

Nếu không có ông, ảo thuật có lẽ vẫn chỉ là một trò biểu diễn trên đường phố, chẳng trở thành loại hình biểu diễn sân khấu mà sang hèn đều có thể thưởng thức.

Bạc Lị chưa thấy Erik biểu diễn ảo thuật bao giờ, không khỏi có chút tò mò– thực sự lợi hại đến thế sao?

Cô suy nghĩ một lúc, rồi quyết định diễn vai ghét hiền ghen tài của mình đến cùng: "Thế thì có gì hay ho, trong đoàn xiếc còn có cả gã người Ấn Độ biết phun ra lửa kia kìa."

"Sao mà giống được? Chỉ cần có rượu trong miệng và ngọn đuốc trong tay, một đứa trẻ ba tuổi cũng có thể phun lửa được vậy–" Triki tức giận đến nỗi đứng bật dậy, cố hết sức để kiềm chế cơn giận.

Hắn hít một hơi thật sâu và đưa cho Bạc Lị một tấm danh thiếp:

"Đây là danh thiếp của tôi, trên đó có ghi địa chỉ. Tuần sau, tôi sẽ tổ chức tiệc ở đó, cả giới thượng lưu sẽ đến đó xem."

"Nếu cậu có tin tức về Erik, tốt nhất hãy báo cho tôi biết trước ngày đó– hoặc trong hôm đó cũng được. Tôi hứa sẽ hậu tạ cho cậu."

Danh thiếp của Triki thoang thoảng mùi thơm nhẹ, hẳn là mùi nước hoa của hắn, cũng dễ ngửi.

Bạc Lị nhịn không được đưa lên mũi ngửi một cái.

Không thể không thừa nhận, tuy kẻ này có ý đồ riêng, nhưng hắn lại giúp cô giải quyết hai khó khăn lớn nhất - không tiền và không quan hệ.

Đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh.

(*) buồn ngủ lại gặp chiếu manh: ý nói may mắn đến đúng lúc, khi chúng ta đang cần một điều gì đó thì nó xuất hiện kịp thời.

Nếu cô muốn có chỗ đứng trong thời đại này, chỉ dựa vào ví tiền của gã quản lý thì không đủ.

Bây giờ quay lại chỗ ở đoàn xiếc để gom của cũng không thực tế– không phải ai cũng tham gia truy bắt cô, chắc chắn vẫn có kẻ ở lại đó.

Không thấy gã quản lý quay lại, người ở lại hoặc đã đi tìm, hoặc chia tài sản rồi giải tán.

Nếu cô có thể thuyết phục Erik cho cô đến bữa tiệc của Triki, cô có thể kết bạn mới.

May mắn hơn, có thể kéo thêm vài nhà đầu tư cho đoàn xiếc tương lai của cô.

Chủ yếu vẫn là kết bạn mới.

Bạc Lị rất muốn được chuyện trò với ai đó.

Cô vốn chẳng phải người ưa xã giao, thậm chí hơi hướng nội, ngoài giao tiếp cần thiết, cô chỉ ru rú ở nhà chơi game.

Lần đi leo núi này là do bạn bè kéo cô đi. Cô còn nhét hai hộp lẩu ba cân vào balô, bị bạn cằn nhằn mãi.

Sau khi xuyên qua, cô không dám đối mặt với người khác, không dám bắt chuyện, không dám bày tỏ cảm xúc của mình.

Cảm giác ấy thật khủng khiếp.

Cứ như bị cả thế giới cô lập vậy.

Đến nỗi sau này, việc ôm một kẻ có thể giết mình bất cứ lúc nào, cô vẫn cảm thấy được an ủi đôi chút.

Erik quá nguy hiểm.

Mối quan hệ giữa họ đâu phải bạn bè, mà là kẻ săn mồi và con mồi.

Dẫu vậy, cô lại thấy thế dễ chịu hơn hiện thực lạnh lẽo cô độc kia nhiều.

Cô quá khao khát để được giao tiếp.

Mà không nhất thiết phải giao tiếp, cho cô nghe thấy tiếng người cũng được.

Giống như Erik, cô cũng muốn được ôm.

Ôm kiểu gì cũng được.

Chỉ để cô xác nhận mình vẫn còn sống.

Đến lúc cô kịp hoàn hồn, Triki đã lên xe và rời đi.

Có tiếng bước chân vang lên đằng sau cô, Erik đã quay lại rồi.

Chiếc bóng cao lớn bao bọc lấy cô. Cậu đứng ngay sau lưng cô, rút tấm danh thiếp từ tay cô.

Không biết tại sao, đầu cậu hơi cúi xuống, chiếc mũi sau mặt nạ hướng về phía tấm danh thiếp... Như thể cậu đang ngửi mùi của tấm danh thiếp.

Tại sao vậy?

Bởi vì cô đã ngửi nó sao?

Bạc Lị có chút bối rối.

Cô không suy nghĩ nhiều, lấy lại tinh thần rồi nói với anh: "...Tôi muốn dự bữa tiệc này."

Erik liếc nhìn cô, từ chối cho ý kiến.

"Tôi muốn thành lập một đoàn xiếc, không phải chỉ là nói suông," Bạc Lị nói, "Triki có liên quan đến gã quản lý, biết đâu đám quý tộc ở buổi tiệc sẽ hứng thú với đoàn xiếc. Nếu may mắn, tôi có thể lôi kéo được không ít nhà đầu tư."

Erik cầm danh thiếp, nhìn cô, vẻ mặt khó đoán.

Bạc Lị bây giờ rất tự giác, chỉ nhìn vào mắt cậu là đủ biết đã đến lúc phải ôm cậu:

"Cậu yên tâm, tôi sẽ không lấy cậu ra trao đổi đâu."

Vừa ôm eo cậu, cô vừa nói thêm trong lòng: Nhưng nếu cậu giúp tôi cướp đồ của tên Tricky thì càng tuyệt.

Tất nhiên, đó chỉ là cô "khẩu nghiệp" trong đầu, chứ không hề nghĩ mình có thể sai khiến Eric.

Erik từ đầu đến cuối đều không nói được hay không, nhưng sau khi được cô ôm, cậu đã trả lại danh thiếp của Triki cho cô.

Bạc Lị thở phào nhẹ nhõm, cậu đã tin lời cô nói.

Vấn đề đã được giải quyết.

Ngay lúc ý nghĩ này lóe lên trong đầu cô, tấm danh thiếp trong tay cô bỗng bất ngờ bốc cháy–

Ngọn lửa như xuất hiện từ hư không. rõ ràng tấm danh thiếp không hề bị dính dầu, cồn hoặc bất kỳ chất dễ cháy nào, vậy mà vẫn bùng lửa!

Cô giật nảy mình.

Tấm danh thiếp rơi xuống vũng bùn, vẫn đang bốc cháy. Ngọn lửa lớn bất bình thường, chẳng mấy chốc đã hoá thành một vũng tro tàn.

Tim Bạc Lị đập loạn xạ, vẫn chưa hoàn hồn kịp.

Cô biết ảo thuật bản chất chỉ là thủ thuật che mắt– hay nói cách khác, đó là nghệ thuật trình diễn.

Ảo thuật gia thao túng tâm lý khán giả, đánh lừa thị giác, đánh lừa mắt, tai, mũi, lưỡi và cơ thể của họ.

Tuy nhiên, tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, vẫn quá sốc đi.

Nếu điện thoại di động của cô có thể kết nối Internet, chắc hẳn cô đã lên mạng xem video giải mã ngay rồi.

Bạc Lị nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp, ngơ ngác hỏi: "...Vậy tôi còn được đi dự tiệc không?"

Bất ngờ thay, Erik khẽ gật đầu.

Bạc Lị ngạc nhiên, đồng thời cũng bối rối. Vậy thì, tại sao cậu lại đốt danh thiếp của Triki?

Đột nhiên, trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ:

Không phải cậu ấy đang phản đối câu "Thế thì có gì hay ho, trong đoàn xiếc còn có cả gã người Ấn Độ biết phun ra lửa" mà cô đã nói với Triki đâu nhỉ...?