Phương Pháp Ngăn Nam Chính Phát Điên

Chương 16



Edit: Gấu

Beta: Cá Thu

✃ ┈┈┈┈ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°

Bạc Lị chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cô sẽ đặt niềm tin vào ma quỷ và thần thánh.

Nhưng cô đã bắt đầu liên lạc thường xuyên hơn với Boyd, cố gắng lấy thêm thông tin về tâm lý học từ anh ta.

Công bằng mà nói, Boyd là một người đáng để làm thân. Anh hiền lành, lịch sự, lại có khiếu hài hước, và những ngón tay thon dài, trắng nõn cùng hương nước hoa thoang thoảng trên người.

Ngay cả khi anh không phải là nhà ngoại cảm, cô vẫn sẵn sàng kết bạn với anh.

Boyd nói với cô rằng các nhà ngoại cảm rất thận trọng và không dễ dàng tiếp đón khách.

"Em phải hiểu rằng cho đến ngày nay, một số nơi vẫn còn lưu giữ truyền thống thiêu sống phù thủy", Boyd nói "Mọi đồng cốt, đặc biệt là đồng cốt nữ... đều là tài sản quý giá của thế giới tâm linh. Chúng ta phải bảo vệ họ."

"Nhưng xin đừng lo lắng," anh nói một cách ấm áp, "khi đến thời điểm thích hợp, tôi nhất định sẽ giới thiệu em với họ và để người bạn của em tìm được đường về nhà."

Bạc Lị không biết mình có vội vàng tìm cách về nhà hay không.

Cô biết rất rõ lời nói của Boyd mang tính nói dựa nhiều hơn là thực sự nghe được "thân xác" của mình phàn nàn.

Ví dụ, hầu hết những người tìm đến nhà ngoại cảm đều là những người tuyệt vọng.

Vì bạn đang tuyệt vọng nên chắc chắn bạn sẽ cảm thấy chán nản.

Hơn nữa, trên cổ cô còn có dấu vân tay của Erik.

Cổ bị bóp đến bầm tím, đương nhiên sẽ cảm thấy sợ hãi, cho nên anh ta mới nói một cách chắc chắn như vậy: "Thân xác của em đang rất sợ hãi."

Điều cô thực sự quan tâm chính là câu "Để tôi đoán xem, em không thuộc về nơi này".

Nhưng giọng nói, ngữ điệu, cách ăn mặc và tư thế đi lại của cô đều không ăn nhập với những người phụ nữ xung quanh.

Việc anh ấy kết luận rằng "cô không thuộc về nơi này" là điều bình thường.

Nghĩ đi nghĩ lại, Bạc Lị vẫn cảm thấy "Thà tin rằng nó có tồn tại còn hơn tin rằng nó không tồn tại".

Hôm đó, cô ăn trưa với Boyd và đến rạp xem một buổi biểu diễn.

Cô nghĩ đến cốt truyện trong phim và thực sự không muốn đến rạp.

Boyd nghĩ cô không muốn xem opera nên cười giải thích: "Đây là một rạp hát nhỏ, không có biểu diễn opera. Khán giả đến đây để xem ảo thuật, nhào lộn và nghe các ngôi sao ca hát."

Bạc Lị suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

Có lẽ cuối cùng cô vẫn phải quay lại nghề cũ, và đến rạp để hiểu phong cách biểu diễn lúc bấy giờ cũng không phải là điều tồi tệ.

Boyd là khách thường xuyên tới rạp, anh dẫn cô thẳng đến chiếc ghế đỏ thẫm để ngồi.

Anh lấy từ trong tay ra một cặp ống nhòm đưa cho cô: "Dùng cái này để xem rõ hơn đi."

Chiếc ồng nhòm mang theo cả nhiệt độ cơ thể anh, khiến cô cảm thấy khó chịu.

Không biết có phải do cô tưởng tượng hay không, khi cô cầm lấy cặp ống nhòm, anh đã dùng ngón tay cái gãi nhẹ vào mu bàn tay đeo găng của cô.

Bạc Lị không khỏi nhíu mày.

Có lẽ vì hơi thở của mọi người quyện vào nhau nên trong rạp vô cùng nóng bức.

Bạc Lị ngồi chưa đầy mười phút mà đã toát mồ hôi. Mồ hôi nhớp nháp chảy xuống cổ cô, gần giống như côn trùng đang bò.

Không biết có phải vì ngồi trong hộp mà cô luôn có cảm giác như có luồng khí nóng phả vào sau gáy, như có ai đang thở sau lưng.

Lúc này, Boyd bất ngờ nói: "Nữ ca sĩ này điên rồi. Cô ấy thực sự cắt tóc ngắn như đàn ông".

Bạc Lị chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí, không quan tâm hắn nói gì. "Ừm?"

"Mái tóc có linh hồn," anh thì thầm, "Khi tôi chữa trị cho bệnh nhân nữ, tôi luôn khuyên họ hãy bảo vệ mái tóc của mình. Tóc của phụ nữ cũng là một phần của linh hồn... cắt tóc cũng tương đương với việc cắt đi. Nếu mất đi linh hồn của chính mình, nó sẽ thu hút ma quỷ xâm chiếm."

Bạc Lị cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đang nói những điều vô nghĩa: "Sao tóc có thể là một phần của linh hồn được? Vậy chẳng lẽ linh hồn của đàn ông đều bị tàn tật sao?"

Boyd không nói gì. Một lúc sau, anh đứng dậy, đi đến phía sau cô và giữ vai cô.

Bạc Lị càng ngày càng khó chịu, vùng vẫy: "Anh-"

"Đừng cử động," anh nghiêng người ghé vào tai cô nói: "Tôi sẽ không làm tổn thương em, chỉ không ngờ rằng chúng ta quen nhau đã lâu vậy rồi, mà em vẫn không tin điều đó. Tôi có thể nhìn thấy các linh hồn... Hãy để tôi chứng minh điều đó."

Anh đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa một bên cổ cô: "Em có cảm nhận được không? Linh thể của em đang bơi theo ngón tay của anh... Nó rất sợ hãi, sợ có người lại bóp cổ em, để lại một vết bầm tím... khủng khiếp. Nhưng không sao đâu, tôi sẽ chữa lành nó - máu của tôi có từ tính, chỉ cần ở cùng phòng với tôi và thành thật với tôi, mọi thứ sẽ lành lại-"

Khóe miệng Bạc Lị khẽ co giật, cô đột nhiên đứng dậy.

...Thật xấu hổ.

Là một người hiện đại, cô đã ra ngoài cùng một tên lang băm quá lâu.

Cô đã đoán đúng, lời nói của Boyd đều là dối trá, mục đích chỉ là lừa dối.

Cô không biết anh ta đã lừa được bao nhiêu phụ nữ bằng thủ đoạn này - những người phụ nữ thiếu kinh nghiệm trên đời có thể thực sự cảm thấy tê dại toàn thân vì sự đụng chạm của anh ta, lầm tưởng rằng linh hồn đang bơi lội dưới da họ.

Boyd ngạc nhiên nhìn cô: "Sao vậy, cô Clermont?"

Bạc Lị thực sự muốn trốn ra ngoài.

Nhưng mấy ngày nay, cô và Boyd cùng nhau ra vào, Boyd đã biết việc cô cũng ở trong khách sạn từ lâu, anh ta cũng đã nhìn thấy số phòng trên chìa khóa của cô.

Cô thực sự quá bất cẩn khi cho rằng Boyd là người tốt chỉ vì anh ta trông ra dáng một quý ông.

Nếu đây là thời hiện đại, có lẽ cô đã đuổi thẳng anh ra ngoài.

Nhưng đây là New Orleans, Mỹ, vào thế kỷ 19.

Lực lượng cảnh sát rất khan hiếm và phương tiện giải quyết vụ việc còn hạn chế.

Boyd còn có quan hệ với Ricky Terry - quản lý đã bán Emily cho Ricky Terry để lấy tiền, sau đó Ricky đã "an tử" cô ấy và bán cô cho các "nhà khoa học" có nhu cầu.

Khi gặp Ricky, cô vừa trốn khỏi rạp xiếc, cứ ngỡ rằng mọi chuyện đã kết thúc. Cô hoàn toàn quên mất Ricky cũng nguy hiểm như người quản lý vậy!

Lòng bàn tay Bạc Lị đổ mồ hôi lạnh, một cơn ớn lạnh chạy dọc lên từ gan bàn chân.

Boyd cũng cùng một giuộc với Ricky, và anh ta rất có thể sẽ làm điều gì đó cực đoan như Ricky.

Bây giờ, cô đang ở thế yếu, nên trước tiên phải bình tĩnh, ổn định lại tâm trạng của anh ta trước.

Hãy đánh trống lảng để rời khỏi đây.

Bạc Lị nuốt nước miếng, lùi lại một bước, bất đắc dĩ nói: "Ở đây ngột ngạt quá, tôi không thở được. Lần sau chúng ta cùng xem diễn nhé."

Boyd nhướng mày, biết rằng cô sợ hành động của anh ta.

Nhưng hắn đã thường xuyên nhìn thấy vẻ mặt này của khách nữ, cũng không thực sự để vào mắt.

Là một tay thợ săn xuất sắc, anh ta biết rằng lưới chỉ có thể được thu lại khi con mồi thả lỏng cảnh giác.

Bạc Lị rất xinh đẹp, tuy tay hơi thô nhưng cách nói chuyện và cách cư xử không hề giống một cô gái nhà nghèo.

Anh ta không ngại chờ đợi thêm một chút nữa.

"Không sao đâu," Boyd dùng hai ngón tay nhẹ nhàng nhấc vành mũ lên, dịu dàng nói: "Khi nào em muốn chữa lành linh thể, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ luôn chờ em."

Bạc Lị không nói gì, cởi áo khoác rồi vội vàng rời đi.

Boyd ngồi tựa lưng vào chiếc ghế bọc nhung, bắt chéo chân và nhấp một ngụm rượu gin.

Anh cầm chiếc ống nhòm lên và tập trung xem buổi biểu diễn. Anh không để ý rằng cánh cửa đóng kín đang lặng lẽ mở ra.

Trở lại khách sạn, Bạc Lị bảo người phục vụ đun nước nóng. Cô lên lầu cởi tóc giả và chiếc váy nặng trĩu.

Quần áo nữ quá nguy hiểm, từ bây giờ, cô nên mặc quần áo của nam giới thì hơn.

Trời quá nóng.

Rạp hát đó rất nhỏ, nhưng hộp (các ngăn chia nhỏ của ban công) trong đó còn nhỏ hơn.

Hai người ngồi cạnh nhau mà như có ba người cùng thở.

...Điều này không đúng.

Cô chợt rùng mình.

Chắc là không có người thứ ba ở đây đâu nhỉ?

Erik là người duy nhất có thể làm được điều này.

Nhưng cậu đã lâu không xuất hiện, cũng không có lý do gì để xuất hiện trong nhà hát đó.

Ngay lúc đó, người phục vụ gõ cửa nói với cô rằng nước tắm đã đun sôi.

Bạc Lị suy nghĩ một lúc, bèn tìm một chiếc kéo, cắt một chùm tóc giả, chuẩn bị sau đó đặt trước cửa phòng khách.

Bằng cách này, cô có thể biết liệu có ai đã vào phòng mình hay không.

Làm xong tất cả những việc này, Bạc Lị đặc biệt yêu cầu người phục vụ không được vào phòng cô cũng như không cử người dọn dẹp, sau đó mới đi tắm.

Tắm rửa xong, cô trở lại phòng khách, ngồi xổm xuống, nhìn sợi tóc ở khe cửa.

Không có gì thay đổi.

Có phải là do cô đã suy nghĩ quá lên không?

Đêm đó, cô ngủ không ngon - nếu người trong rạp là Erik, có thể cậu sẽ đột nhập vào phòng cô lúc nửa đêm.

Cô nhét một chiếc kéo dưới gối.

Cầm kéo suốt đêm.

Sáng hôm sau, sau khi thức dậy, cô lập tức kiểm tra tóc ở cửa phòng khách.

Vẫn không có gì thay đổi.

Sau sự việc với Boyd, cô không dám chủ quan mà tiếp tục xõa tóc ra cửa nữa.

Để tránh mình nhớ nhầm, cô còn bật điện thoại dự phòng lên, kích hoạt chế độ tiết kiệm pin rồi chụp ảnh.

Thời gian trôi qua từng ngày, đến ngày thứ tư, chùm tóc cuối cùng cũng có sự thay đổi.

Những thay đổi rất nhỏ.

Đối phương hình như đã phát hiện ra sợi tóc của cô bị kẹt ở cửa, sau khi làm rối tung nó lên, hắn cố gắng khôi phục lại theo trí nhớ của mình.

Nhưng hắn ta lại không ngờ rằng cô có điện thoại di động và chụp lại sợi tóc.

Bạc Lị không biết ai đã lẻn vào phòng cô - Erik hay người của Ricky.

Cô suy nghĩ một hồi, cảm thấy câu hỏi này thật vô nghĩa.

Cả hai người này đều có thể đe dọa đến sự an toàn của cô.

Dù là ai thì cũng có khác gì nhau đâu?

Thế nhưng, có một giọng nói trong trái tim cô đang cất lời - rằng vẫn có điều gì đó khác hẳn.

Boyd không thể lấp đầy khoảng trống tinh thần mà cô cảm thấy sau khi du hành xuyên thời gian.

Nhưng Erik lại có thể làm được. Cậu khiến tim cô đập nhanh hơn, khó thở hơn, adrenaline dâng cao và toàn bộ cơ thể cô trở nên nhạy cảm và cảnh giác.

Cậu đã khiến cô nghe được nhịp tim mãnh liệt của chính mình, khiến cô cảm nhận được rằng cô đang sống - thực sự sống.

Mặc dù Boyd cũng khiến cô cảnh giác nhưng cảm giác anh ta mang lại cho cô hoàn toàn khác với Erik.

Tại sao lại như vậy?

Cô không biết.

Cô không biết phải làm gì bây giờ.

Nên giả vờ như không biết gì hay nên rời khỏi đây ngay lập tức?

Nếu là vế sau, liệu nó có chọc giận đối phương và gây ra những chuyện tồi tệ hơn không?

Vào ngày thứ năm, nhúm tóc ở cửa biến mất. Đối phương dường như nhận ra cô đã phát hiện và ngừng khôi phục vị trí của những sợi tóc đó.

Phát hiện này khiến Bạc Lị rùng mình.

Cô lập tức đến bến tàu hỏi vài thuyền trưởng sắp ra khơi xem có thể cho cô đi nhờ không.

Hành động của cô dường như đã chọc giận kẻ đột nhập. Vào ngày thứ sáu, chiếc máy hát trong phòng khách của cô được bật lên và một chiếc đĩa hát cũ được được phát.

Giọng hát Shalala vang lên, hóa ra đó chính là... bài hát mà cô và Boyd đã nghe ở rạp.

Da đầu của Bạc Lị tê dại khi nghe thấy giai điệu ấy, ngực cô thắt lại và tim đập mạnh như muốn nổ tung.

Cô cố gắng kìm nén sự hoảng sợ, quay người định mở cửa nhưng lại phát hiện cửa đã khóa - đối phương không muốn chơi trò uy hiếp nữa, mà bắt đầu tấn công cô.

Bạc Lị vẫn không dừng lại, cô lập tức muốn mở cửa sổ, nhưng cửa sổ cũng đã bị khóa.

Cô hít một hơi thật sâu, đang định lấy thứ gì đó để phá cửa sổ, đúng lúc này, một bóng đen từ trên trời rơi xuống, hướng thẳng về phía cô-

Trong vài giây, cô gần như cứng đờ ngay tại chỗ, tim cô chợt thắt lại vì sợ hãi, cô chỉ có thể bất lực nhìn vật đó dừng ngay trước mắt, đung đưa qua lại.

...Đó thực ra là ngón tay của Boyd.

Cô rất ấn tượng với ngón tay của anh và nhận ra nó chỉ trong nháy mắt, chưa kể trên ngón tay còn đeo chiếc nhẫn của Boyd có khắc tên viết tắt của anh ta, L.B., trên mép.

Không phải là gã giống Ricky Terry.

Chính Erik đã đột nhập vào phòng cô.

Sau khi biết được chuyện này, cô không những không thả lỏng mà trái tim càng thắt lại.

Hành vi của Erik ngày càng trở nên khó đoán hơn.

Cô không biết tại sao cậu lại đột nhập vào phòng cô và tại sao cậu lại cắt đứt ngón tay của Boyd.

Giây tiếp theo, một con dao lạnh ngắt nhẹ nhàng ấn vào cổ cô, dọc theo động mạch cảnh của cô trượt xuống.

Erik.

Cậu ở ngay phía sau cô, dùng lưỡi dao chạm vào cổ cô, như thể cậu sẽ cắt đứt động mạch của cô bất cứ lúc nào.

Cậu sẽ làm vậy chứ?

-Cậu sẽ làm vậy, cậu đã có hành động chống lại Boyd.

Tại sao cậu lại tấn công Boyd?

-Không biết, cô đã ở với Boyd trong khoảng thời gian này và không nhớ đã nói bất cứ điều gì xúc phạm cậu. Họ thậm chí còn không nhắc đến cậu.

Nhưng chắc chắn có điều gì đó đã khiến cậu tức giận.

Nhiệt độ xung quanh dường như đang giảm đi nhanh chóng.

Bạc Lị nghe thấy tiếng thở của cậu sau lưng, nặng nề và gấp gáp.

Cách cô sợ hãi và bất lực dường như khiến cậu cảm thấy hơi... phấn khích.

Điều này còn đáng sợ hơn là chọc tức cậu.

Bạc Lị đã nhìn thấy sự phấn khích của cậu khi một tay giết chết quản lý và những người bảo vệ rạp xiếc.

Cô không muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra lúc này nếu cậu thấy phấn khích.

Một tiếng vang.

Dường như cậu đã đặt con dao găm trong tay xuống.

Tim Bạc Lị gần như ngừng đập.

Nhìn từ góc độ của mình, cô có thể thấy cái bóng cao cao đang tiến lại gần, từ từ nuối chửng cái bóng yếu ớt của cô-

Sau đó, cô cảm nhận được sự ấm áp.

Cậu nghiêng người về phía trước, ôm lấy cô.