Edit: Señorita
Beta: Meo
Mitter nhìn vào mắt Bạc Lị, cảm nhận của gã về cô đã hoàn toàn thay đổi.
Trước kia, gã cứ nghĩ rằng một khi người phụ nữ mất đi vẻ nữ tính của mình thì cũng đồng nghĩa với việc cô ta sẽ mất đi tư cách được các quý ông ngưỡng mộ.
Gã có những tiêu chuẩn đánh giá phụ nữ vô cùng nghiêm ngặt - phải xinh đẹp, thân thiện, dịu dàng, phải vâng phục người đàn ông như vâng phục Chúa.
Phải có hiểu biết thật sâu rộng nhưng không được phản bác quan điểm của người đàn ông, phải chăm lo cho gia đình nhưng không được làm trái lệnh của người đàn ông.
Người vợ có thể đáp ứng tất cả những yêu cầu này của gã sẽ là một người phụ nữ chuẩn mực, là cực phẩm.
Nhưng sau khi gặp Bạc Lị, Mitter bỗng thấy người phụ nữ không tuân thủ lễ giáo như Bạc Lị... cũng có một hương vị riêng biệt.
Gã đồng ý sẽ cúi đầu nhận sai trước cô - với điều kiện cô đồng ý trở thành tình nhân của gã.
Mitter hoàn toàn không lo về việc mình sẽ không thể vượt qua bài kiểm tra can đảm.
Gã liếc qua cách bài trí của quán rượu, cảm thấy mấy anh cảnh sát kia chẳng qua chỉ đang nói quá lên mà thôi.
Chỉ thế này thôi à?
Còn chẳng đáng sợ bằng việc qua đêm ở đầm lầy kia.
Trước đây, gã từng đi săn trong đầm lầy và ngủ qua đêm ở đó, tình cờ lại chạm trán một cuộc đọ súng ở trong rừng.
Những quý ông đi cùng không ai dám đến kiểm tra; riêng Mitter chỉ cười khẩy một tiếng, rồi cầm đèn đến rọi thử xem sao.
Chỉ thấy máu chảy lênh láng, nội tạng cùng chân tay vương vãi tứ tung, đầm lầy nhuốm màu đỏ nâu. Trong rừng, không rõ đã xảy ra chuyện gì mà khiến tất cả mười xạ thủ đều chết hết. Bọn họ chết không phải vì bắn nhau, mà là bị ai đó chặt đứt mất phần đầu.
Khi nhìn rõ, sắc mặt Mitter bỗng trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gã cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn dữ dội.
Điều khiến gã cảm thấy an ủi là sau khi chứng kiến cảnh tượng ấy, những quý ông đi cùng đều nôn thốc nôn tháo đến xây xẩm mặt mày, thậm chí còn có hai người ngất luôn tại chỗ.
Vì có biểu hiện điềm tĩnh nhất, trong mắt mọi người, Mitter trở thành người gan dạ nhất trong giới thượng lưu.
Buổi biểu diễn của Bạc Lị làm sao có thể đáng sợ bằng cảnh tượng máu me mà gã từng thấy trong rừng chứ?
Khi buổi biểu diễn chuẩn bị bắt đầu, Mitter liếc nhìn Bạc Lị lần cuối.
Gã chắc chắn phải có được cô.
Wright và David lại không được tự tin như Mitter, vừa bước vào sân buổi diễn đã cảm nhận được cơn ớn lạnh chạy từ bàn chân xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Đập vào mắt họ là một bức tường treo đầy những món đồ trưng bày kỳ lạ.
Gần họ nhất là một tiêu bản thai nhi bóng loáng và đặc quánh, nhỏ chưa bằng một bàn tay, nhưng đã có thể nhìn được rõ ngũ quan, như thể bị ai đó dùng dao cắt ra.
Ngoài ra còn có một bức ảnh kỳ dị, dụng cụ trừ tà, bộ xương nàng tiên cá,... Dù Wright và Davis cũng được coi là người có hiểu biết rộng, nhưng cả hai vẫn bị hình ảnh trước mặt dọa đến hết hồn.
"Thật là... xúc phạm đến thần linh!"
Wright theo đạo Thiên Chúa, từ nhỏ đã được dạy rằng nếu phá thai sẽ bị xuống địa ngục, nếu có thai nhất định phải sinh ra, thế nhưng Bạc Lị lại chế thai nhi thành tiêu bản, hoàn toàn vượt ngoài khả năng nhận thức của anh ta.
Davis phát hiện dưới tiêu bản thai nhi có một nhãn dán:
"Tiêu bản này bắt nguồn từ trải nghiệm thật của 'Cô gái bốn chân' Emily. Để thu hút sự chú ý của mọi người, quản lý rạp xiếc đã tàn nhẫn sát hại đứa trẻ trong bụng cô rồi chế tác thành tiêu bản."
"Emily..." Wright cau mày nói, "Đây chẳng phải là thẻ tên của tôi sao? Tôi phải vào vai cô gái bị phá thai này à? Đen đủi thật."
Ngay cả lúc vợ sinh con, anh ta còn chưa bao giờ tới gần phòng sinh, vậy mà giờ lại phải vào vai một người phụ nữ bị phá thai.
Wright cảm thấy buồn nôn, rất muốn lui bước từ bỏ.
Davis nói: "Đây chính là điểm lợi hại của Clermont, cô ấy biết đàn ông kiêng kị những điều này, nên đã cố tình đặt các tiêu bản này ở cửa ra vào, khiến chúng ta nản lòng mà bỏ cuộc. Người phụ nữ này không ngây ngô như chúng ta nghĩ đâu."
Wright nhìn về phía Mitter, hy vọng gã sẽ chỉ trích Clermont như trước: "Walter, anh nghĩ sao?"
Mitter vẫn đang chìm đắm trong đôi mắt như mèo hoang kia của Bạc Lị, nghe thấy vậy mới lơ đãng đáp:
"Tôi nghĩ gì chứ? Anh đừng nhát quá, mới một tiêu bản mà đã làm anh sợ đến vậy à."
Wright cảm giác Mitter hơi hai mặt, thấy sắc quên nghĩa(*), nhưng gia thế của Mitter hơn hẳn anh ta, dù có xảy ra chuyện gì, anh ta cũng không thể chỉ trích Mitter, không thể làm gì khác nên đành quay sang Davis: "Được, các anh đều đã thay đổi quan điểm về Clermont rồi, vậy chúng ta còn tham gia kiểm tra can đảm làm gì nữa, không bằng giơ tay đầu hàng luôn đi."
(*) "Nghĩa" (义) ở đây là chính nghĩa
Davis cảm thấy Wright thiếu nhạy bén quá, rõ ràng Mitter đang thích Bạc Lị, vậy mà anh ta lại nói xấu cô ta lúc này, làm không khí bỗng trở nên căng thẳng.
"Quý ngài Wright," Davis nói, "Dù sao Clermont cũng là một quý cô, phẩm chất quý ông của anh đi đâu mất rồi? Hãy tôn trọng cô ấy một chút đi!"
Hai người bạn cứ như biến thành người khác, Wright không thể chấp nhận, lại càng không thể trở mặt với họ, chỉ đành kìm nén sự tức giận, tiếp tục đi về phía trước.
Từ khi vào sân biểu diễn, Mitter bỗng trở nên vô cùng trầm lặng, không biết đang nghĩ gì.
Davis không thể làm gì đành gánh vác trách nhiệm dẫn đầu, tích cực tìm kiếm manh mối.
"... Tôi hiểu rồi," Davis nói, "Mitter là 'Mabel', tôi là 'Flora', anh là 'Emily', bây giờ chúng ta đang ở trong rạp xiếc, chỉ cần thoát ra ngoài là thành công."
Wright mỉa mai nói: "Anh nhập vai nhanh thật, giờ thì coi mình như phụ nữ rồi."
Davis không thể nhịn được nữa: "Quý ngài Wright, giờ không phải lúc để cãi nhau. Nếu anh muốn nhanh chóng rời khỏi đây, thì hãy cùng tôi thu thập manh mối đi nào..."
Hai người tức giận trợn mắt nhìn nhau, không khí bỗng trở nên căng thẳng, chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi là sẽ bùng nổ.
Davis vừa định bảo Mitter phân xử, thì đột nhiên nhận ra không biết Mitter đã biến mất từ lúc nào.
Trong đầu Mitter chỉ toàn là Bạc Lị, gã vốn chẳng để ý đến cuộc tranh cãi của hai người.
Gã còn chẳng thèm chào hỏi, cứ vậy mà đi luôn— cả hai người này dù gia thế hay học thức đều không bằng gã, mang họ theo chỉ làm chậm tốc độ qua bài kiểm tra của gã.
Mitter tiến thẳng lên tầng hai.
Cách bài trí ở tầng một cũng chỉ là bối cảnh câu chuyện xưa của rạp xiếc.
Gã không có hứng thú với những điều này, câu chuyện của rạp xiếc thường chẳng khác nhau mấy. Manh mối chắc chắn ở tầng hai.
Quả nhiên, Mitter phát hiện một thi thể đã chết rất lâu ở một căn phòng tầng hai.
Cái xác được làm rất giống thật, thậm chí còn bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.
Ngay tức khắc, Mitter cảm thấy bụng mình quặn lại, gã nhíu mày, tiến lại gần cái xác.
Chỉ thấy khuôn mặt của thi thể sưng lên, da mỏng như cánh ve, tưởng như sẽ nổ tung bất cứ lúc nào, mắt, mũi và miệng nhồi đầy những con giòi trắng, lúc nhúc không ngừng.
Cảnh tượng này quá ghê tởm khiến gã cảm thấy bớt thích Bạc Lị đi rất nhiều.
Nếu cô trở thành tình nhân của gã, chắc chắn phải nói rõ ngay từ đầu, không được nhìn những thứ ghê tởm như vậy nữa.
Chắc chắn quán rượu này cũng phải đóng cửa.
Đúng là chẳng ra thể thống gì.
Gã sẽ chỉ cho phép cô tiếp tục việc mặc đồ nam thôi.
Cứ nghĩ đến cảnh cô mặc áo sơ mi và quần đi lại trước mặt mình, Mitter đột nhiên cảm thấy cổ họng khát khô.
Gã càng muốn vượt qua thử thách hơn, nhưng trong căn phòng ngoài thi thể ra thì chẳng có gì cả.
— Chẳng lẽ manh mối ở trong thi thể?
Mitter không muốn chạm tay vào thi thể — dù đây chỉ là đạo cụ mà đoàn xiếc chế tác, nhưng gã đã tìm kiếm trong phòng một hồi lâu mà không tìm được kìm hay dụng cụ gì.
Gã chỉ đành đeo găng tay, nén cảm giác buồn nôn mà mò mẫm trên thi thể.
Không biết có phải Mitter gặp ảo giác hay không, trông như vị trí của thi thể đã thay đổi - dường như đã gần gã hơn một chút.
Hẳn là ảo giác rồi.
Vừa rồi khi gã tìm kiếm cái kìm cũng nhân tiện kiểm tra xung quanh thi thể, không thấy dây câu, búa cân, hay bất kỳ cơ quan nào như cửa ngầm.
Nhưng dù gã đã lục lọi thi thể ra sao cũng chẳng kiếm được chút manh mối nào.
Nhận ra mình đã nghĩ sai hướng, Mitter lầm bầm rủa một tiếng, quay người định đi xuống tìm phòng khác.
Lúc này, bỗng có tiếng bánh xe lăn bất ngờ vang lên ngoài hành lang, bánh xe đè xuống sàn gỗ tạo ra âm thanh cọt kẹt.
Mitter cảm thấy một hơi lạnh buốt dọc theo sống lưng xuyên thẳng đến gáy gã.
Gã tự nhủ, tất cả những thứ này đều là giả.
Là diễn viên đang lăn bánh xe thôi.
Nhưng Mitter đã đánh giá thấp nỗi sợ hãi của con người với những điều mình chưa biết đến - hành lang một màu đen kịt, trong phòng cũng tối đen, tất cả đều bị những thứ chưa được biết đến bao phủ.
Tại sao diễn viên lại phải lăn bánh xe, họ muốn chuyển tin tức gì ư?
Liệu có phải sau đó sẽ có người đuổi theo gã không?
Hay là, chỉ cần bánh xe di chuyển thì thi thể phía sau sẽ đột ngột ngồi dậy?
Trong vô thức, cả người Mitter đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Chợt gã nghĩ tới nhân vật "Mabel" mình đang đóng, hình như đó là một người ngồi xe lăn.
Nhiệt độ không khí dường như đang nhanh chóng tụt xuống, hơi lạnh âm u từ khắp phía ùa đến vây lấy gã.
Ngay tức khắc, có thứ gì đó đang đè sau gáy gã.
Cảm giác như có một khối băng dí vào gáy gã, trong nháy mắt sự lạnh lẽo ấy thấm vào xương cốt gã.
Cả người Mitter cứng đờ, không kìm được mà run rẩy.
- Có ai đó đang đứng sau lưng gã.
Mitter liên tục lặp đi lặp lại trong đầu mình, tất cả đều là giả, tất cả đều là diễn viên, tất cả đều là giả, không việc gì phải sợ.
Những người như thế nào mới có thể trở thành diễn viên của rạp xiếc?
- Những kẻ hạ đẳng.
Những kẻ hạ đẳng thường là công nhân, khuân vác, thợ mỏ, tiểu thương, kẻ nhập cư... Bình thường khi nhìn thấy gã, những kẻ này khao khát được quỳ xuống lau giày cho gã, sao gã phải sợ những kẻ hạ đẳng này cơ chứ?
Chính chúng mới phải sợ.
Mitter nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười lạnh một tiếng, quay lại: "Mày chỉ có chút xíu năng lực vậy thôi à?"
·
Wright và Davis đều đã rời đi, sau khi phát hiện ra Mitter không còn ở đó nữa, họ cũng không cố tìm thêm manh mối nữa, như những con ruồi không đầu đi lung tung khắp nơi.
Sau đó họ gặp được Theodore và Emily.
Hai người này còn nhát hơn cả Henry, sau khi phát hiện Theodore đang cưa chân của Emily, hai người sợ đến mức không dám nhúc nhích.
Mãi đến khi bị máu tươi và thịt nát bắn tung tóe lên đầu, họ mới tỉnh lại, co giật, ói ngay tại chỗ.
Các phóng viên đã chuẩn bị máy ảnh sẵn từ lâu, và ngay khi họ nôn ra, ánh lửa của đèn bùng sáng, màn trập được kéo xuống.
Đi cùng những tiếng xoẹt xoẹt là những ánh sáng trắng chói lóa đột ngột bùng lên.
Dáng vẻ nhếch nhác khi Wright và Davis đang nôn mửa đã được ghi lại trên cuộn phim mãi mãi.
Bạc Lị đợi rất lâu mà vẫn không thấy động tĩnh gì của Mitter, lòng cô bỗng có linh cảm không lành.
Không thể nào chứ?
Erik thật sự có tình cảm với cô ư?
Đến mức cô chỉ đồng ý hẹn hò với Mitter là cậu ta đã phản ứng dữ dội tới nỗi khiến Mitter mất tích ngay tại đây?
Bạc Lị cho rằng, dù Erik có thích cô đi nữa, khi nghe cô nói muốn hẹn hò với Mitter, cùng lắm cậu cũng chỉ thoáng quanh co lòng vòng ngăn cản cô mà thôi.
Trông cậu ta không phải là người dễ xúc động, dễ tức giận hay biểu lộ cảm xúc ra ngoài.
Bạc Lị vừa định khoác áo choàng đen lên tầng hai xem Mitter làm gì, thì bỗng một tiếng la hét thảm thiết vang lên.
Các phóng viên lập tức đứng lên.
Chỉ thấy Mitter liên tục lăn lộn, ngã từ trên cầu thang xuống.
Tóc tai gã rối bù, mặt mày tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, răng đánh lập cập, không thể duy trì được phong thái của một quý ông, trông giống như một con chó hoang bị rượt đuổi:
"Trên tầng... trên tầng..."
Mọi người nhao nhao vây lại, hỏi han ồn ào:
"Trên tầng làm sao?"
"Đừng vội, từ từ rồi nói..."
"Anh thấy gì?"
Một lúc lâu sau, Mitter mới tiếp tục nói với giọng khàn khàn: "... Tôi đã thấy ma, là ma thật đấy... Nó như có mặt ở khắp mọi nơi vậy, không chỗ nào không vào được, tôi làm gì cũng không bắt được nó."
"Lúc đầu, tôi tưởng nó là một diễn viên, mãi đến khi tôi nhận ra nó muốn giết tôi, nó muốn dùng dây thừng siết cổ tôi..."
"Tôi hoàn toàn không thể phản kháng, thậm chí không thể kêu cứu... Chỉ cần tôi mở miệng nói thì sẽ thấy miệng mình như bị tan chảy, như uống phải axit vậy, lưỡi và răng tôi đều bị tan chảy!"
Khi nói đến cuối, gã ta đã khóc nấc lên.
Mọi người đều câm nín, còn tưởng rằng họ sẽ nghe được một cảnh tượng thật kinh hoàng.
Này chẳng phải là anh ta tự xuất hiện ảo giác à?
"Mấy người không tin tôi à?" Mitter giận dữ hỏi, "Clermont đâu? Mấy người gọi cô ta đến đây — để cô ta giải thích, nếu cái này không phải là ma, vậy cái gì mới là ma hả?!"
Lúc đầu, Bạc Lị bị dọa hết hồn, tưởng Erik phản ứng quá khích, thẳng tay khiến Mitter mất tích luôn.
Sau khi phát hiện Mitter chỉ bị kinh hãi quá mức, trái tim cô đã bình thường trở lại.
Erik vẫn đáng tin ấy chứ, không dọa Mitter đến ngất xỉu.
Nếu cả hai người đều bị dọa ngất xỉu, có lẽ chẳng còn ai muốn đến xem buổi diễn nữa.
Thế nhưng, Erik đã làm cách nào để khiến Mitter có ảo giác như vậy?
Bạc Lị bước tới, khó xử nói: "Thưa ngài Mitter, mặc dù tôi không đọc được bao nhiêu sách, nhưng ngay cả tôi cũng biết, phải tin vào khoa học. Nếu ai cũng đem coi những thứ không giải thích được là ma... thì chúng ta sẽ chẳng có tàu hỏa, đèn điện, điện thoại hay máy ảnh đâu."
Cô nói xong thì lùi lại một bước, để lộ máy ảnh của phóng viên: "Giả như tôi có thể sai khiến ma thật, thì tại sao tôi phải nhờ phóng viên chụp ảnh giúp làm gì, cứ để ma làm việc này luôn là xong mà?"
Trong đám đông vang lên những tiếng thì thầm đồng ý.
Dù họ vẫn tin vào Chúa, tôn trọng các giáo lý trong Kinh Thánh, nhưng họ cũng hiểu được, nếu không có khoa học thì có lẽ cả đời này họ sẽ chẳng bao giờ được hưởng thụ sự tiện lợi của xe điện, điện báo, điện thoại và tàu hỏa.
Mitter là một quý ông đã từng du học ở châu Âu, thế mà lại bao biện cho sự thiếu can đảm của mình bằng cách đổ lỗi ma quỷ, đúng là không ngờ nổi.
Tuy nhiên, vẫn có một số người giữ thái độ hoài nghi với lời của Bạc Lị.
"Nhưng, thưa cô Clermont," có người hỏi, "sự tồn tại của Chúa cũng không thể giải thích được. Vậy ý cô là, tin vào khoa học có nghĩa là không tin vào sự tồn tại của Chúa sao?"
Những âm thanh xôn xao bắt đầu lan ra nhanh chóng.
Không thể bác bỏ Chúa.
Ngay cả Darwin cũng chưa hoàn toàn phủ nhận sự tồn tại của Chúa.
Bạc Lị ngạc nhiên hỏi: "Sao anh lại nghĩ vậy? Chính vì có sự cho phép của Chúa, các nhà khoa học mới có thể phát minh ra xe điện, điện báo, điện thoại, tàu hỏa và cano."
"Chúa toàn trí toàn năng, mọi thứ đều đã được Ngài sắp xếp. Nếu Ngài muốn dẫn dắt chúng ta tin vào khoa học, thì sao lại để chúng ta rơi vào nỗi sợ hãi mê tín được? Hay là, anh cho rằng khoa học không phải là sự sắp đặt của Chúa ư?"
Khuôn mặt người đó lập tức đỏ bừng, ấp úng không nói được gì.
Đại đa số mọi người đã bị Bạc Lị thuyết phục, một số ít cảm thấy logic của cô có vấn đề, nhưng tạm thời không thể tìm được bằng chứng để phản bác - phản bác cô thì chẳng khác nào phản bác "Chúa đã sắp đặt mọi thứ."
Thế là, mọi người chỉ có thể nhìn Mitter với ánh mắt đầy hoài nghi.
Nếu Mitter không nhắc đến "ma", họ cũng sẽ không lâm vào tình cảnh bế tắc như thế này.
Nhân cơ hội đó, Bạc Lị tiến đến gần Mitter, tiếc nuối nắm tay gã: "Rất tiếc, thưa ngài Mitter, ngài đã không vượt qua được bài kiểm tra can đảm. Nhưng không sao, ngài Wright và ngài Davis còn ra sớm hơn ngài nữa."
Mười phút trôi qua, Mitter cuối cùng cũng tạm bình tĩnh lại.
Mặt gã lúc đỏ lúc trắng, mồ hôi lạnh tuôn ra từng lớp từng lớp, biết rằng mình đã bị mất mặt trước đám đông.
Giờ đây, trong đầu gã chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Nhất định phải biến bất lợi thành lợi thế.
Tuy gã đã biến thành kẻ hề trước mặt mọi người, nhưng gã vẫn là một quý ông thuộc tầng lớp thượng lưu, vẫn đủ sức hấp dẫn đối với Bạc Lị.
Gã có thể chinh phục cô, rồi sau đó rời bỏ cô.
Như vậy, gã sẽ lấy lại được thể diện đã mất.
Nghĩ vậy, Mitter ngẩng lên nhìn Bạc Lị, hạ giọng nói:
"... Rất xin lỗi cô, tôi đã không vượt qua được bài kiểm tra can đảm, vậy tôi còn có thể mời cô đi ăn tối được không?"
Nói xong câu này, gã lại sinh ra thứ ảo giác mạnh mẽ đó.
Hành lang tầng hai của quán rượu.
Con ma đang đứng đó, chăm chú nhìn gã một cách lạnh lùng.
Thân hình nó cao lớn đến đáng sợ, khuôn mặt đeo một chiếc mặt nạ trắng, đằng sau tấm mặt nạ là đôi mắt u ám, trống rỗng, mặc chiếc áo khoác đen dài đến đầu gối, tay cầm một sợi dây thừng.
Mitter mới chỉ nhìn thấy sợi dây thừng mà cả người gã đã run rẩy, trái tim đập mạnh vào xương sườn.
Đúng lúc đó, gã chợt nhớ ra những thi thể không đầu, đầu cổ hai nơi, máu thịt be bét mà gã nhìn thấy ở trong rừng hình như không phải bị dao cắt.
Mà là bị sợi dây thừng đó siết đến đứt cả ra!