Phương Pháp Ngăn Nam Chính Phát Điên

Chương 65



Edit: Nhím

✃ ┈┈┈┈ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°

Bạc Lị: "..."

Cái này á? Ai mà chịu cho nổi.

Chiếc áo sơ mi ướt sũng dán chặt vào cơ thể cậu, làm lộ rõ đường nét cơ bắp săn chắc đều đặn trên ngực, những múi cơ bụng và đường gân cũng thấp thoáng hiện ra.

Bạc Lị: "... Mau đi tắm đi, ngoan."

Cuối cùng cũng dỗ được cậu vào phòng tắm, Bạc Lị lật người xuống giường, thay bộ đồ ngủ đã được hơ ấm.

Nói ra thì, từ sau khi hai người xác định quan hệ, những món đồ cô thay ra — váy, váy lót, quần lót, tất, găng tay, áo lót... — đều là do cậu tự tay giặt sạch, phơi khô, rồi cuối cùng treo lên giá bên lò sưởi để hơ cho ấm.

Bạc Lị vốn không có nhiều kiên nhẫn với chuyện giặt giũ, trước khi thuê được bà Freeman, cô toàn trực tiếp đem đồ bẩn quăng thẳng cho xưởng giặt.

Mà các bà giặt đồ thì cứ dồn hết quần áo bẩn lại chà chung, chẳng phân biệt nam nữ, cũng chẳng phân loại chất liệu, khi trả đồ lại cho cô, trên quần áo luôn còn vương mùi chua chua của thuốc tẩy.

Còn đồ do Erik giặt thì vừa sạch sẽ vừa không có chút mùi lạ nào.

Mỗi lần thay đồ do Erik tự tay giặt, Bạc Lị đều có tâm trạng rất phức tạp.

Ngoài sự bối rối và không thoải mái lúc ban đầu, về sau cô lại nhận ra rằng, trong thế kỷ 19 này, mình hiếm khi gặp phải khó khăn như vậy phần lớn là nhờ có Erik.

Cậu chăm cô chu đáo gần như tới từng chi tiết nhỏ nhặt. Khí hậu ở New Orleans ẩm ướt, côn trùng hoành hành, nên cậu thường xuyên tháo giường của cô ra, kiểm tra xem có sâu bọ ẩn trong lớp ván không, còn tự tay giặt sạch giày cho cô, phơi bên cạnh lò sưởi.

Mỗi sáng, cậu đều đến bên lò sưởi, thò tay vào lớp lót trong váy của cô để kiểm tra xem còn hơi ẩm hay không.

Dù là ở thời hiện đại, Bạc Lị cũng chưa bao giờ kiên nhẫn như vậy — quần áo chỉ cần hơi khô một chút là cô đã vo lại thành một cục rồi quăng thẳng vào tủ.

Về chuyện ăn uống, cậu cũng cố gắng hết sức để chiều theo rồi chăm sóc cô.

Cậu gần như không có sở thích đặc biệt nào về khẩu vị, đồ mà cậu ăn vào trông chẳng giống món ăn, mà giống như... lương thực chăn nuôi hơn.

Sau khi phát hiện ra điều này, Bạc Lị luôn vô tình hay cố ý đút cho cậu ăn đủ thứ — món bò hầm rượu vang do cậu tự tay nấu, bít tết do cậu tự tay chiên, tôm hùm nhỏ do cậu tự bắt, còn nhét cả trái cây vào bánh kếp rồi dụ cậu há miệng ăn.

Cậu vốn không quá ham mê ăn uống, nhưng đồ cô đút thì hầu như đều ăn hết, cũng sẽ ăn nốt phần thức ăn cô để thừa.

Nhờ vậy, cô gần như chưa từng thấy đồ ăn hỏng, mỗi ngày đều được thưởng thức những món ăn mới mẻ, thay đổi liên tục.

Bạc Lị cũng từng thử chăm sóc cậu, nhưng không biết có phải vì năng lực "chiếm quyền chủ động" của cậu quá mạnh không, mà cuối cùng lần nào cũng thành ra cậu đang chăm sóc cô.

Ngoại trừ những khát khao mà cậu chưa từng trải qua, dường như không có việc gì cần cô phải hướng dẫn.

Rõ ràng giữa hai người có một khoảng cách tuổi tác rất rõ, vậy mà người được chăm sóc lại là cô.

Bạc Lị chỉ có thể vừa xấu hổ vừa âm thầm hưởng thụ.

Ngày qua ngày trôi đi, mọi thứ dường như lại trở về như lúc ban đầu.

Cảm xúc của Erik cũng không còn mãnh liệt và bốc đồng như trước, chỉ là vẫn không ngừng dõi mắt nhìn cô.

Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiếp xúc với cậu, Erik vô cùng ghét nhìn vào gương, tuyệt đối không để bất kỳ vật phản chiếu nào bên cạnh, ngay cả lưỡi dao găm cũng được xử lý để làm mờ đi.

Thế nhưng bây giờ, cô lại có thể chạm vào ánh mắt của cậu ở bất cứ nơi nào có phản chiếu — bề mặt sơn bóng của tủ áo, cánh cửa kính của giá sách, ánh sáng phản chiếu trên đĩa sứ, ánh mắt của cậu ở khắp mọi nơi, bám lấy cô như hình với bóng.

Mỗi món đồ trong căn phòng, mỗi tấm gương, thậm chí cả hình ảnh phản chiếu trong chiếc cốc, đều trở thành công cụ để cậu giám sát cô.

Bạc Lị không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu.

Có lẽ là tốt.

Dù sao thì cậu cũng không còn né tránh việc nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương nữa, thậm chí đôi khi bị cô trêu chọc, còn bế cô đi thẳng đến trước gương.

Trong phòng ngủ, lò sưởi lúc nào cũng cháy rực, khiến mặt gương phủ đầy hơi nước. Dưới hơi thở nóng bỏng của cô, lớp hơi nước càng dày đặc hơn, mờ mịt hơn.

Vậy mà cậu lại không chút lưu tình nắm lấy gáy cô, đưa tay lau sạch mặt gương, rồi ghé vào tai cô nói: "Mở mắt ra."

Một tuần nữa trôi qua, căn hộ đã hoàn tất, phòng trên tầng mái cũng được trang trí theo đúng kế hoạch của Bạc Lị.

Nhưng thay đổi của Erik thì không chỉ có chiều cao.

... Đạo diễn phim kinh dị thật là chết tiệt, làm cậu cao thế này để làm gì chứ.

Thực ra, Erik không phải là trường hợp duy nhất.

Rất nhân vật chính trong phim kinh dị, trong phần đầu chỉ có chiều cao trung bình, nhưng càng quay thêm nhiều phần tiếp theo, đạo diễn lại thay đổi chiều cao của họ, có những nhân vật tăng lên đến tận hai mét.

Bạc Lị chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng cậu không cao thêm nữa, giờ cô đã không thể chịu đựng được sự chênh lệch về vóc dáng nữa rồi.

Không biết tại sao, mỗi lần cô nghĩ đến phiên bản kinh dị của "Bóng ma trong nhà hát", lại cảm thấy một cảm giác đặc biệt phức tạp.

Giống như phim là phim, đời là đời.

Hiện tại cô đang ở trong cuộc sống thực sự, chứ không phải trong bộ phim ấy.

Phim ảnh chỉ là một câu chuyện, sau khi kinh qua những trải nghiệm đáng sợ trong đời, thì cuộc sống của bọn họ lại trở lại giống như một dòng nước êm xuôi bình lặng.

Hôm nay, Bạc Lị dậy thật sớm — ngôi nhà ma mới sẽ khai trương vào chiều nay.

Cô cởi áo ngủ, chưa kịp thay chiếc váy vừa mới may, một tay đã bị cậu nắm chặt.

Bạc Lị quay lại, đối diện với đôi mắt màu vàng của Erik.

Dù đã bên nhau một thời gian, nhưng thái độ của cậu đối với cô dường như luôn giữ nguyên như thuở mới yêu — không bao giờ nhìn đủ, không bao giờ ôm đủ, làm gì cũng không thấy thỏa mãn.

Cuối cùng, tất nhiên là cô lại bị kéo trở lại, chiếc váy mới làm cũng vô tình bị cuốn vào cuộc chiến, nát bấy không thể tả.

Đương nhiên, vấn đề cũng không hoàn toàn là do cậu.

Đối với việc này, Bạc Lị chưa bao giờ chịu cảnh bị động, cũng có lúc sẽ chủ động ra tay.

Mà chỉ cần cô chủ động, thì cậu sẽ trở nên cực kỳ điên cuồng, giống như một con thú đi săn cắn vào cổ họng của con mồi, răng của nó như đóng đinh vào từng tấc thịt của con mồi, sẽ không bao giờ buông tha trừ khi máu tươi chảy ra.

Đến khi miễn cưỡng thu lại hàm răng của mình thì đã gần trưa rồi.

Bạc Lị tắm xong, đưa mắt nhìn chiếc váy tàn tạ kia thì có chút lo lắng: "Hôm nay mình mặc cái gì đây..."

Erik đã mặc đồ, đang chỉnh lại khuy măng sét, liếc nhìn cô một cái rồi nhẹ giọng nói: "Không phải Mitter đã tặng cho em một cái váy sao?"

Bạc Lị ngẩn người: "Mitter là ai?"

"Em còn muốn kiện anh ta mà", giọng cậu đầy thờ ơ, "Quên rồi à?"

"À", Bạc Lị đại khái nhớ được, Mitter hình như là người đứng đầu trong ba quý ông đã cãi nhau với cô trên báo, sau đó còn theo đuổi cô, "Anh ta tặng váy cho em lúc nào vậy?"

Erik hơi ngừng lại, bước đến tủ quần áo lấy ra một chiếc váy màu xanh nhạt.

Lúc này, Bạc Lị đã hoàn toàn nhớ ra.

Khi đó, cô giả vờ nhận lời mời dùng bữa cùng Mitter, là để nhằm việc lôi kéo Erik.

Kết quả là ngay ngày hôm sau cô nhận được một hộp quà, bên trong là một chiếc váy màu xanh nhạt, phía trên có một tấm thiệp, ghi rõ "Màu xanh này được nhuộm từ hoàng nhài và lá chàm, không có độc đâu".

Bạc Lị có nhắm mắt cũng có thể nhận ra được chiếc váy này là do Erik tặng, làm sao Mitter có thể tỉ mỉ với cô như vậy chứ?

Ai ngờ, sau đó khi gặp Erik, cậu lại từ chối thừa nhận chuyện này, còn mỉa mai cô bằng những lời lẽ khó chịu.

Cô định vạch trần lời nói dối của Erik ngay lập tức, nhưng suy nghĩ một lát thì lại nháy mắt nở một nụ cười đầy kinh ngạc: "Trí nhớ của anh tốt quá, em suýt quên mất chiếc váy này đấy!"

Bàn tay cầm váy của Erik lập tức siết chặt.

Bạc Lị bước tới giải cứu chiếc váy màu xanh khỏi tay cậu, rồi đưa lên trên người ướm thử một chút: "Không biết Mitter làm thế nào mà giữ được màu xanh nhuộm từ thực vật lâu như vậy, mãi mà không phai."

Erik nhìn cô, bỗng lên tiếng: "Em không sợ anh ta đã cho arsen vào trong chiếc váy sao?"

Bạc Lị: "Màu xanh nhạt thế này, làm sao có arsen được?"

"Ai mà biết được", cậu đáp rồi bước tới trước mặt cô, đặt tay lên vai cô, ngón cái lướt nhẹ qua vai cô, "Nếu anh là Mitter, khi biết mình không xứng với em thì có thể sẽ cho arsen vào lớp lót của chiếc váy, khiến da của em bị sưng lên, lở loét, không thể bước ra ngoài nữa."

Bạc Lị: "..."

Nếu không phải vì thời gian qua đã chứng kiến cậu đối xử tốt với cô, thậm chí còn không để cô tự mình mang giày, cô suýt nữa đã tin vào lời nói dối của cậu.

Cuối cùng, Bạc Lị không kiềm chế được nữa mà bật cười: "Ngốc quá, em biết là anh tặng rồi!"

Erik không nói gì nữa.

Bạc Lị xoay người lại ôm lấy cổ cậu, nhón chân hôn cậu một cái: "Ngoài anh ra, ai có thể đối tốt với em như vậy nữa chứ?"

Erik không nói gì, ngón cái và ngón trỏ của cậu chạm vào dây buộc ở phía sau áo ngủ của cô.

Khi Bạc Lị nhận ra có gì đó không ổn thì chiếc váy màu xanh cũng đã bị dính bẩn, thậm chí bẩn hơn chiếc váy trước, gần như không thể nhận ra được hình dáng ban đầu.

Thấy sắp đến lúc diễn ra buổi lễ khai trương, cô không còn quan tâm đến đôi chân mỏi nhừ nữa, vội vã tìm một chiếc váy nhung trắng để thay, khoác áo khoác lên, rồi giận dữ ra lệnh cho Erik bế cô xuống dưới.

Khi họ đến căn hộ trên phố Hoàng Gia, buổi khai trương đã bắt đầu một lúc rồi.

Bạc Lị lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc mấy chữ nam sắc hại người.

May mà, những người trong đoàn xiếc đã có thể tự mình xử lý công việc, dù cô và Erik không có mặt, họ vẫn có thể khiến khán giả hoảng hồn rồi la hét ầm ĩ.

Bạc Lị đứng bên cạnh không có việc gì làm, đành phải khoác tay Erik đi dạo vòng quanh thành phố.

Thân hình cậu cao lớn, một nửa khuôn mặt với đôi mắt và lông mày lạnh lùng, nửa khuôn mặt còn lại lại đeo một chiếc mặt nạ trắng. Dọc đường có không ít người ngoái lại nhìn cậu.

Bạc Lị cảm thấy cơ bắp trên cánh tay cậu đột ngột căng cứng, như thể cậu có thể phát động một cuộc tàn sát khủng khiếp bất cứ lúc nào, khiến con phố này ngập chìm trong bể máu. Cô vội vã ôm lấy cổ cậu, hôn lên gò má cậu một cái.

Ngay lập tức, cơ bắp trên cánh tay cậu giãn dần ra, cả người bình tĩnh trở lại.

Bạc Lị cảm thấy mình có chút biến thái, bởi vì vô cùng hưởng thụ cái cảm giác có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu.

Có lẽ cô đã hiểu tại sao số ít những người sống cùng dã thú lại không thể rời bỏ những con thú hoang đầy nguy hiểm không thể khống chế đó.

Bởi vì không thể cưỡng lại được cảm giác như vậy.

Chỉ có bạn mới có thể thuần phục nó.

Chỉ có bạn mới có thể khiến nó bình tĩnh trở lại.

Gọi là thói hư tật xấu cũng thế, hay là những dục vọng yếu ớt bên trong con người cũng vậy.

Cậu quá phụ thuộc, quá tin tưởng cô, điều đó thực sự khiến cô cảm thấy rất thỏa mãn.

Khi về đến nhà, Bạc Lị vui mừng nhận thư hồi âm từ Tesla, trong thư nói rằng máy phát điện đã được thông qua kiểm tra và sẽ sớm được gửi đến nhà cô.

Nghĩ đến việc sắp được tự do gọi điện thoại di động, Bạc Lị vui mừng khôn xiết, chuẩn bị tối nay rủ Erik xem phim.

Mặc dù cậu chưa từng biểu hiện ra mặt, nhưng Bạc Lị có thể nhận ra rằng cậu luôn canh cánh về việc không thể tưởng tượng ra những sự việc xảy ra trong thời đại của cô.

Nhân tiện thì cô đã tải sẵn vài bộ phim trong điện thoại, cộng thêm một cục sạc dự phòng trong túi, chắc chắn sẽ đủ dùng đến khi xem xong.

Sau bữa tối, Bạc Lị ngăn không cho Erik rửa bát. Cô kéo cậu lên giường, mở điện thoại trước mặt cậu.

"Chúng ta xem phim đi."

Cậu hơi ngừng lại: "Phim?"

Bạc Lị sực nhớ ra, mặc dù vào thời điểm này bộ phim đầu tiên trên thế giới đã ra đời, nhưng khái niệm "phim" vẫn còn chưa được phổ biến. Khoảng bảy năm nữa anh em Lumière mới chính thức trình chiếu phim trước công chúng.

Vì vậy Bạc Lị cố gắng giải thích đơn giản về nguyên lý của phim, rồi nói về thời gian phim sẽ chính thức ra mắt, cười nói: "Đến lúc đó, chúng ta có thể đi Paris xem phim."

Erik nhìn vào điện thoại của cô, thấp giọng "ừm" một tiếng.

Bạc Lị mở phần mềm video, phát hiện những bộ phim cô đã tải đều là phim kinh dị, không có một bộ phim tình cảm nào cả, ngay lập tức cô cảm thấy hơi đổ mồ hôi nhẹ.

Cô chọn qua chọn lại, cuối cùng quyết định mở một bộ phim kinh dị do Netflix sản xuất.

Chất lượng âm thanh của điện thoại rất tốt, dù không có loa ngoài, nhưng cũng có hiệu ứng âm thanh vòm khá ấn tượng.

Mở đầu là những hình ảnh hoạt hình của các công ty sản xuất phim, đối với người hiện đại như cô đã quá quen thuộc, nhưng Erik lại nhìn chăm chú không chớp mắt.

Những âm thanh u ám kỳ quái vang lên, tên nhà sản xuất cũng lần lượt hiện ra trên màn hình.

Cảnh xuất hiện đầu tiên được quay theo phong cách cuộn phim, cố tình làm cũ, thỉnh thoảng lại có những điểm trắng như tuyết lướt qua.

Tiếp theo, máy quay từ từ lùi ra, hóa ra là một chiếc TV kiểu cũ đang phát tin tức.

Bạc Lị không đợi cậu hỏi, chủ động giải thích: "Đây là TV... Em nghĩ nó được phát minh sau khoảng ba mươi năm nữa, em cũng không nhớ rõ nữa."

Erik im lặng một lúc: "Cái trong tay em cũng là TV sao?"

Cậu nhanh chóng ghi nhớ cách phát âm của từ "TV", phát âm rõ ràng từng chữ, nhưng vẫn không giấu nổi cảm giác bối rối trong lời nói.

"Đây là...", Bạc Lị không biết phải giải thích thế nào, "Nói làm sao đây nhỉ, từ thời người nguyên thủy đến xã hội nông nghiệp đã phải trải qua ít nhất hàng triệu năm, nhưng từ khi có chiếc điện thoại đầu tiên cho đến thứ này trong tay em lại chỉ mới hơn trăm năm. Các nhà khoa học sau này gọi đó là 'Cuộc cách mạng khoa học công nghệ'. Chỉ có từ 'bùng nổ' mới có thể miêu tả tốc độ phát triển công nghệ kinh ngạc như vậy."

Cậu gật đầu, dường như hiểu được ý cô muốn nói.

Bạc Lị lại nói: "Đây là 'điện thoại di động', ban đầu chỉ là điện thoại di động, sau này phát triển thành một chiếc máy đa chức năng, không chỉ có thể gọi điện, mà còn có thể dùng để xem phim."

Erik không nói gì.

Có quá nhiều thứ lạ lẫm xuất hiện trong mắt cậu, dường như cậu không kịp phản ứng với những gì cô nói.

Trên màn hình, nữ chính và bạn cô lái xe đến một thị trấn hẻo lánh.

Thời tiết nóng bức, các nữ diễn viên mặc khá thoải mái — không phải kiểu khoe khoang cố ý, mà là trang phục mùa hè bình thường, áo thun và quần short.

Khi chuyển cảnh sang toàn cảnh, Erik nhìn thấy cách ăn mặc của các nữ diễn viên, lập tức nhắm mắt lại quay mặt đi.

Bạc Lị nở nụ cười, đưa tay ôm cổ cậu rồi dụi má vào má cậu: "Ngốc quá, ở chỗ bọn em, ăn mặc như vậy là rất bình thường."

Cậu vẫn nhắm mắt, giọng nói không thể phân biệt vui buồn: "Anh đã đoán được từ lâu rằng em đến từ một nơi có phong cách rất thoải mái phóng khoáng."

Bạc Lị thấy cậu cứ nhắm mắt mãi, nhằm giữ gìn phẩm hạnh quý giá của cậu, cô dùng ngón tay kéo một đoạn phim.

Dù sao thì, phim kinh dị ngoài những cảnh máu me kích thích, cốt truyện đa phần chỉ là những dòng mô tả rời rạc.

Vậy là, họ tua nhanh và xem hết toàn bộ bộ phim.

Bạc Lị nghĩ thầm, biết vậy cô đã tải thêm vài bộ phim tình cảm nhẹ nhàng cho cậu xem.

Tuy nhiên, phần thú vị nhất trong cả bộ phim chính là cảnh nhân vật nam chính, một tên sát nhân với chiếc cưa điện, cầm theo chiếc cưa kêu vo vo lao lên xe buýt và bắt đầu cuộc tàn sát.

Bạc Lị trở lại thế kỷ 19, chưa bao giờ xem một cảnh phim nào kích thích như vậy, thở dài hài lòng, cảm giác như cuối cùng cũng được thỏa mãn.

Ngay sau đó, một bàn tay nắm lấy cằm cô, xoay mặt cô lại.

Erik nhìn cô một lúc lâu, rồi đột nhiên lên tiếng: "Em có vẻ hơi phấn khích vì cảnh giết người trong phim nhỉ?"

Xong rồi, cậu nhận ra rồi.

Bạc Lị sợ cậu nói rằng mình có thể làm tốt hơn, vội vàng ôm lấy cổ cậu, áp môi vào môi cậu: "Làm sao có thể, đương nhiên là vì anh..."

Câu nói còn lại của cô bị cậu nuốt trọn.

Không biết có phải vì cảnh phim cũng kích thích cậu hay không, mà Erik cứ chăm chú nhìn cô, ánh mắt lạnh run người, động tác cũng trở nên đặc biệt tàn nhẫn, gần như là điên cuồng.

Màn hình điện thoại vẫn chưa tắt, theo thứ tự, nó tự động phát bộ phim tiếp theo. Tiếng va chạm của giường đồng vào tường vang lên, phần mở đầu của bộ phim bắt đầu, tại nhà hát Opera Paris, nữ chính đang tập hát, ngay sau đó mọi người nhận ra có điều gì đó không ổn...

Sau đó, Bạc Lị không còn nhớ rõ nữa.

Dòng suy nghĩ của cô như bị xô đẩy, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ — pin điện thoại sắp hết.

Cuối cùng, cô được Erik bế vào phòng tắm, thay bộ đồ ngủ sạch sẽ, có cảm giác sắp sửa được đánh một giấc thật ngon.

Cảm giác này lại khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi.

Chưa bao giờ cô ngủ một giấc vừa sâu vừa nặng nề như vậy, dường như giống như đã chết đi.

Khi nhận ra có thể mình đã chết, hơi thở của cô ngưng lại vài giây, xung quanh chỉ có sự tĩnh lặng chết chóc, tất cả âm thanh đều biến mất, kể cả tiếng tim đập hay tiếng mạch máu chảy, trong khi các cơ quan trong cơ thể vận hành bình thường.

Khi cô mở mắt lần nữa, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là trần xe ô tô.

Hình như cô đang ở trên xe.

... Tại sao cô lại ở trên xe?

Bạn cô nhìn thấy cô tỉnh dậy trong kính chiếu hậu, mỉm cười trêu chọc: "Cậu ngủ giỏi thật, ngủ hai ba tiếng mà gọi mãi không dậy. Nửa đêm đi làm trộm à?"