Ngày 21 tháng 9, cuối mùa hè, rốt cuộc ban đêm cũng có chút se lạnh, Hạ Mê tắt máy điều hòa có mức tiêu thụ năng lượng cấp 3, mở cửa sổ, một luồng không khí ẩm ướt, ngột ngạt nhưng pha lẫn chút gió mát phả vào mặt cô.
Hạ Mê cũng muốn tiếp tục bật điều hòa, nhưng tiếc rằng tiền điện trong căn hộ thuê của cô quá đắt. Giá điện thương mại 1,5 tệ/kWh thực sự khó chi trả đối với một sinh viên mới ra trường như cô.
Ban ngày không bật điều hòa thì sẽ nóng muốn chết, nhưng ban đêm thì có thể chịu đựng được.
Hạ Mê quay lại bàn học, tiếp tục làm bài tập trong cuốn《Tổng hợp đề thi công chức thật các tỉnh thành từ 2014-2024》.
Tình hình việc làm mấy năm nay không tốt, Hạ Mê không tìm được công việc như ý, cô quyết định dốc hết sức lực, không đi làm mà giữ tư cách sinh viên mới tốt nghiệp để tập trung ôn thi công chức.
Đây là một quyết định khó khăn. Mặc dù được ba mẹ ủng hộ, nhưng áp lực của Hạ Mê vẫn rất lớn.
Cô thuê một căn hộ cho một người gần trung tâm đào tạo công chức, cuối tuần đi học lớp bồi dưỡng, ngày thường làm thêm việc bán thời gian để kiếm chút tiền sinh hoạt.
Tất nhiên gia đình sẵn sàng cho cô tiền sinh hoạt, nhưng Hạ Mê nhận thì lại thấy không yên tâm nên đã không lấy, mà chỉ dùng tiền sinh hoạt tích góp thường ngày, tiền lì xì và tiền lương thực tập năm thứ tư đại học để trả trước 3 tháng tiền thuê nhà, chi phí sinh hoạt hàng ngày được giải quyết bằng việc làm thêm.
Tự kiếm tiền nuôi bản thân, Hạ Mê cố gắng tiết kiệm chi phí sinh hoạt, có thể mở cửa sổ thì nhất quyết không bật điều hòa!
Một năm, Hạ Mê cho mình một năm để tập trung ôn thi công chức và biên chế, nếu trong vòng một năm cô không làm được, cô sẽ hoàn toàn từ bỏ con đường này.
Cô đặt báo thức, nghiêm túc làm bài theo đúng thời gian quy định của kỳ thi, hoàn thành một bộ đề thi thật trong sự tập trung cao độ.
Hạ Mê có khả năng tập trung rất tốt, có thể loại bỏ tiếng ồn xung quanh khi làm bài, chỉ khi chuông báo kết thúc bài thi vang lên, cô mới nghe thấy tiếng vo ve không ngừng của con muỗi bên tai.
Cô đặt bài thi xuống, nhìn về phía con muỗi to bằng con chuồn chuồn đang bay lượn loạn xạ quanh mình.
Con muỗi này quá to, to đến mức Hạ Mê có thể nhìn thấy chiếc vòi của nó như một cây kim thép, to đến mức Hạ Mê nghi ngờ đây không phải là một con muỗi mà là một con quái vật.
“Côn trùng miền Nam đúng là to thật.” Hạ Mê nói mà không đổi sắc mặt.
Hạ Mê là người miền Bắc, học đại học ở một thành phố miền Nam, năm đó, lần đầu tiên thấy một con gián miền Nam vểnh râu bay về phía mặt mình, cô đã sợ đến mức suýt nhảy ra khỏi cửa sổ, vung ghế lên tuyên bố chỉ có một trong hai có thể sống sót.
Còn bây giờ, khi thấy con muỗi to một cách quá đáng này, Hạ Mê đã có thể bình tĩnh giơ dép lên, đập mạnh xuống với tốc độ nhanh như chớp.
Hạ Mê là nhà vô địch cầu lông của trường, cô nhanh tay lẹ mắt, động tác nhanh chóng và chuẩn chỉnh, đập con muỗi lên tường một cách đầy chính xác.
Sau khi thành công, Hạ Mê nhấc dép lên, ngạc nhiên phát hiện con muỗi này chưa chết, chiếc vòi dài gần 2cm đâm vào đế dép, mắc kẹt trên dép và giãy giụa, cánh vỗ phát ra âm thanh “vo ve” rất lớn.
“Vẫn chưa chết à? Mày có phải là muỗi không đấy?” Hạ Mê hỏi.
Con muỗi không hiểu lời cô, nó đang cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của chiếc dép.
Hạ Mê thoáng bối rối, cảm thấy thứ này không phải là muỗi, nhưng nhớ tới sự so sánh kích thước giữa gián miền Nam và gián miền Bắc, cô lại nghĩ rằng có lẽ đây chính là muỗi.
Cô nhân lúc con muỗi chưa thoát khỏi sự ràng buộc của chiếc dép, giơ dép lên và đập mạnh xuống sàn vài cái, cuối cùng con muỗi cũng chết một cách không cam lòng, để lại một vệt máu đỏ tươi.
“May mà không đập chết nó trên tường, nếu không để lại một vết máu to như vậy trên tường, chủ nhà lại tìm lý do để trừ tiền đặt cọc của mình mất.” Hạ Mê nói với vẻ nhẹ nhõm.
Cô dọn dẹp xác muỗi và vết máu trên sàn, kiểm tra lỗ thủng trên cửa sổ lưới, dùng băng keo trong suốt lớn để dán kín lỗ hổng, tránh có thêm muỗi to bay vào.
Sau khi hoàn thành việc nhỏ nhặt này, Hạ Mê quay lại chỗ ngồi, chấm điểm bài thi của mình theo đáp án, nhìn thấy điểm số 83 điểm phần thi năng khiếu nghề nghiệp hành chính, Hạ Mê nở nụ cười hài lòng.
Đây đã là một điểm số rất cao rồi!
Hôm nay chỉ mô phỏng kiểm tra một môn năng khiếu, ngày mai sẽ làm bài luận.
Khi làm xong đã là 10 giờ rưỡi tối, Hạ Mê duỗi người, mở máy tính xách tay, tìm một trò chơi kinh dị giải đố để chơi giải trí trước khi đi ngủ.
Cô chọn một trò chơi miễn phí có tên là “Chung cư Hani”, mục đích của trò chơi là thoát khỏi một căn hộ kinh dị, nhân vật cô điều khiển trong game tên là “Tiểu Mê”, chơi chưa đầy ba phút thì Tiểu Mê đã chết.
Nguyên nhân cái chết là ngộ độc.
Cổ của “Tiểu Mê” có vết thương giống như lỗ kim, nghi ngờ là bị tiêm độc.
Hạ Mê nhìn vào vết kim trên màn hình máy tính, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến con muỗi lúc trước, cảm thấy đây là do muỗi đốt.
“Sao mình lại tưởng tượng lung tung thế nhỉ?” Hạ Mê lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ kỳ quặc.
Cô bắt đầu lại trò chơi, ngay lập tức kiểm tra cổ của “Tiểu Mê”, thấy lúc này cổ vẫn chưa có vết thương, bèn dùng khăn quàng che cổ, tránh được cái chết lần đầu.
Cô điều khiển “Tiểu Mê” chơi thêm một lúc nữa, chết ba lần trong nhiệm vụ “Lên sân thượng tìm vũ khí tự vệ”, rồi thẳng thừng tắt máy tính, định ngày mai chơi tiếp.
Trên sân thượng hoàn toàn không có vũ khí, mỗi lần lên tầng thượng, “Tiểu Mê” đều bị quái vật trên sân thượng căn hộ bao vây, không bị ép nhảy lầu chết thì cũng bị quái vật cắn chết, hoàn toàn không tìm được lối thoát.
Nhưng “Tìm vũ khí trên sân thượng” lại là một nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành, hoàn toàn không thể tránh được.
Hạ Mê đoán rằng có lẽ cô vẫn chưa hoàn thành một số nhiệm vụ ẩn, nên không thể tìm thấy vũ khí trên sân thượng, tình huống này cần cô phải bắt đầu lại từ đầu để tìm kỹ càng.
Tuy nhiên, bây giờ đã 11 giờ rưỡi đêm, trò chơi này hơi khó, nếu chơi tiếp không biết còn phải chơi bao lâu nữa. Ngày mai Hạ Mê còn phải đi học lớp thi viết, cô phải đi ngủ trước 12 giờ, nên quyết định để tối mai chơi tiếp.
Tắt đèn nằm trên giường, Hạ Mê nghĩ về tương lai mờ mịt, trong lòng có chút bất an, khó ngủ.
Cô mở WeChat, lật lại lịch sử trò chuyện với bạn trai, khẽ thở dài trong lòng.
Tin nhắn gần đây nhất giữa cô và bạn trai là từ hai tháng trước, tin nhắn cuối cùng là bạn trai nói một dì ở cơ quan giới thiệu anh ta đi xem mắt, đối phương cũng làm trong cơ quan nhà nước, điều kiện rất tốt.
Hạ Mê trả lời: [Muốn gặp thì cứ gặp đi.]
Sau đó bạn trai không còn trả lời nữa.
Bạn trai đã thi đỗ công chức từ một năm trước, khi mới thi đỗ, hai người vẫn nói chuyện thường xuyên, đến khi bạn trai đi làm, họ dần dần ít liên lạc.
Cuộc trò chuyện của hai người cũng từ những lời nói ngọt ngào chuyển thành đơn giản như “Hôm nay em ăn chưa?” “Ăn rồi” “Ăn gì vậy?” “Ăn ở căng tin”, cuối cùng không còn gì để nói.
Khi còn đi học thường nghe nói mấy chuyện “tham vàng bỏ ngãi(*)”, lúc đó Hạ Mê chỉ coi đó là chuyện đùa, nhưng giờ đây cô lại trở thành người bị đá, dù đã tự an ủi bản thân đối mặt với thực tế, nhưng trong lòng vẫn còn chút không cam lòng.
(*)Nguyên văn là: “Kiếm đầu tiên khi lên bờ, phải chém người yêu trước.”
Không phải không cam lòng vì bạn trai thay lòng đổi dạ, mà là không cam lòng vì bản thân thua kém người khác, không cam lòng vì đến giờ vẫn chưa làm nên trò trống gì.
“Ngủ thôi, ngày mai dậy sớm học bài, kiểu gì cũng sẽ thi đỗ!” Hạ Mê âm thầm quyết tâm, nhắm mắt lại, cố gắng ngủ.
Hạ Mê nghe tài liệu chính trị, miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ, vừa mới ngủ thì trần nhà truyền đến tiếng va chạm lớn, đánh thức cô dậy.
Cặp đôi ở tầng trên lại cãi nhau.
Căn hộ Hạ Mê thuê có thành phần người ở khá hỗn tạp, tầng trên là một cặp đôi sống chung, khi hai người đang hòa thuận thì quấn quýt như sam, căn hộ cách âm không tốt, Hạ Mê thường nghe thấy âm thanh ân ái của họ vào lúc 2-3 giờ sáng, nghe mà cô cảm thấy rất ngượng ngùng.
Còn khi hai người không hòa thuận thì lại cãi nhau ầm ĩ, thậm chí đập phá bát đĩa, Hạ Mê loáng thoáng nghe thấy phía nữ hét lên “Tôi đã hy sinh cho anh nhiều như vậy…”, còn phía nam thì “Cô ép chết tôi đi”, tóm lại là những lời cãi vã na ná nhau.
Tuy nhiên hôm nay họ cãi nhau hơi dữ dội, trước đây nhiều nhất chỉ đập vỡ một cái bát, nhưng hình như hôm nay họ đã đập vỡ thứ gì đó nặng, sàn nhà rung chuyển ầm ầm.
Tiếng “bịch bịch” vang lên, như thể có người đang dùng vật nặng đập xuống sàn nhà, khi Hạ Mê đang cân nhắc có nên gọi cảnh sát hay không thì tiếng động dừng lại.
Hạ Mê lắng tai nghe, dường như nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ của cô gái, và tiếng an ủi của chàng trai, đoán rằng có lẽ họ đã làm hòa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô vừa định chuẩn bị đi ngủ lại thì bên cạnh truyền đến tiếng tát mạnh và dứt khoát, cùng với tiếng khóc khó nghe như tiếng vịt kêu của một cậu bé đang vỡ giọng.
Hạ Mê ở phòng 703, bên cạnh phòng 704 là một cặp mẹ con, nghe nói quê ở thị trấn, không biết đứa trẻ làm sao có thể học trung học cơ sở ở thành phố.
Người mẹ một mình đưa con đi học, thành tích của cậu bé có vẻ không tốt lắm, Hạ Mê thường xuyên nghe thấy tiếng quát mắng hùng hổ của người mẹ, nhưng hiếm khi nghe thấy tiếng của đứa con.
“Ôi, ai cũng khó khăn cả.” Hạ Mê thở dài một hơi.
Cô và những người trong căn hộ đều là những người bình thường sống ở thành phố lớn, ai cũng có nỗi khổ riêng, cũng có lý do không thể rời khỏi thành phố.
Hạ Mê không muốn nghe thấy quá rõ, cô đứng dậy đóng cửa sổ lại, tránh tiếng động từ bên cạnh truyền vào qua cửa sổ.
Vì vậy, thậm chí cô còn sẵn sàng bật điều hòa, dù điều này sẽ làm tăng chi phí sinh hoạt của cô.
Vừa đóng cửa sổ xong, Hạ Mê nghe thấy tiếng gõ cửa mạnh mẽ truyền qua cánh cửa gỗ mỏng manh của căn hộ.
Cô hơi giật mình.
Là một cô gái trẻ sống một mình, sự cảnh giác của cô luôn rất cao.
Hơn nữa bây giờ đã hơn 12 giờ đêm, ngay cả người không cảnh giác cũng sẽ bị tiếng gõ cửa nửa đêm làm cho giật mình.
Hạ Mê không đáp lại tiếng gõ cửa, mà ngồi xổm xuống, đưa tay vào gầm giường, lấy ra một cái rìu đi rừng dùng ngoài trời.
Đây là món quà tân gia mà bạn trai tặng cô khi cô vừa mới chuyển đến căn hộ này.
Lúc đó bạn trai nhắn tin nói sẽ cho cô một bất ngờ, cô vui vẻ mở gói hàng ra, thấy cái rìu dài tổng cộng 90cm, nặng tới 2,5kg này, tâm trạng rất phức tạp.
Cô tìm kiếm trên ứng dụng mua sắm, cái rìu giá hơn 200 tệ, khá đắt, cũng coi là một món quà tân gia không tồi.
Bạn trai còn nhắn tin: [Anh biết em khỏe, có thể vung rìu được, anh đã chọn cho em loại dài nhất, nặng nhất và đắt nhất.]
Giữa việc chửi anh ta và vui vẻ chấp nhận, Hạ Mê đã chọn vui vẻ chấp nhận.
Dù sao cũng là tấm lòng của bạn trai, dùng để đập quả óc chó cũng được.
Vào lúc này, Hạ Mê vô cùng cảm ơn người bạn trai sắp chia tay này.
Trong tiếng gõ cửa nặng nề giữa đêm khuya, cây rìu này đại diện cho sự an toàn.
Hạ Mê đi giày thể thao vào, nắm chắc cây rìu, lặng lẽ đứng sau cửa.
Nếu có ai dám phá cửa xông vào, cô sẽ không do dự vung rìu lên.
Tiếng gõ cửa dừng lại sau 5 phút, Hạ Mê lắng tai nghe, không nghe thấy tiếng bước chân, chỉ nghe thấy tiếng thứ gì đó kéo lê trên mặt đất.
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng gõ cửa truyền đến từ căn hộ 702 bên cạnh.
702 có ba chàng trai thuê chung, họ cũng là sinh viên đại học tốt nghiệp ở lại thành phố này, mấy người bạn thuê chung một căn hộ cho một người, chen chúc một chút là có thể tiết kiệm chi phí sinh hoạt.
Cho dù là kẻ xấu nào, ba chàng trai cũng có đôi chút khả năng tự vệ.
Hạ Mê khẽ thở phào, vội vàng lấy điện thoại ra định gọi cảnh sát.
Có người gõ cửa giữa đêm khuya, chắc chắn đây không phải chuyện bình thường, dù gì cũng phải báo cảnh sát.
Tuy nhiên điện thoại lại không có tín hiệu, dù cố gắng thế nào cũng không thể gọi được số điện thoại báo cảnh sát.
Hạ Mê liên tục bấm số gọi điện, đồng thời chú ý lắng nghe âm thanh bên ngoài cửa, nghe thấy tiếng nhai nuốt khiến cô rùng mình sợ hãi.
Rốt cuộc bên cạnh đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Hạ Mê tràn ngập cảm giác bất an, cô bắt đầu cân nhắc khả năng nhảy cửa sổ để trốn thoát.
Cô ở tầng 7, nếu có thể đặt chân lên máy điều hòa ngoài trời, có lẽ có thể leo xuống theo cửa sổ.
Hạ Mê do dự mở cửa sổ ra, thấy bên ngoài tối đen như mực, thậm chí còn không thể nhìn thấy ánh đèn thành phố.
Cả tòa nhà bị sương mù bao phủ, bên ngoài tối đến mức giơ tay không thấy ngón tay, như thể khu chung cư đã bị cách ly khỏi thế giới này.
Mọi thứ đều quá bất thường.
Hạ Mê nhận ra rằng dù là nhảy cửa sổ hay xông ra từ cửa chính đều là quyết định rất tồi tệ.
“Mình đang mơ phải không? Hay là do chơi game kinh dị quá nhiều trước khi ngủ nên mơ thấy nội dung trong game kinh dị rồi?” Hạ Mê gõ gõ đầu mình.
Nếu cô có thể tỉnh dậy, cô thề sẽ không bao giờ chơi game kinh dị trước khi đi ngủ nữa.
Tiếc rằng cô không thể đánh thức mình, còn vì dùng sức quá mạnh mà làm đau đầu.
Cô suy nghĩ một lúc, bật đèn pin trên điện thoại, chiếu ra ngoài cửa sổ, cố gắng nhìn rõ tình hình bên ngoài.
Chút ánh sáng yếu ớt này hoàn toàn không thể xuyên qua bóng tối, Hạ Mê không thể nhìn thấy gì cả.
Cô thất vọng đang định tắt đèn pin thì điện thoại khẽ rung lên, hóa ra là có một tin nhắn gửi đến.
Cô mở tin nhắn ra, thấy là một số điện thoại cực kỳ lạ gửi đến: [Chung cư Chốn Hạnh Phúc rất nguy hiểm, xin hãy rời đi ngay lập tức!]
Hạ Mê không biết đối phương là ai, nhưng tin nhắn này đã trở thành cọng rơm cứu mạng của cô, cô vội vàng trả lời tin nhắn: [Tôi cũng muốn rời đi, nhưng hình như có thứ gì đó bên ngoài cửa, tôi không dám ra ngoài.]
Đối phương nhanh chóng gửi tin nhắn lại: [Cô có thể nhận được tin nhắn của tôi sao?]
Hạ Mê: [Nhận được rồi, nhận được rồi!]
Số lạ: [Tôi đã gửi tin nhắn đến tất cả số điện thoại trong tòa chung cư, chỉ có một mình cô là có thể nhận được và có thể trả lời tin nhắn của tôi.]
Hạ Mê: [Anh là người trong chung cư hay người ngoài chung cư?]
Số lạ: [Tôi ở bên ngoài chung cư, ngay dưới tòa nhà của các cô.]
Hạ Mê nhìn xuống dưới, vẫn là một màu đen kịt, dưới tòa nhà là làn khói đen đục chảy cuồn cuộn, không thể nhìn thấy gì cả.
Cô soạn tin nhắn: [Nếu bây giờ tôi nhảy lầu, các anh có thể đỡ được tôi không…]
Còn chưa gõ xong câu, số lạ đã lại gửi tin nhắn đến: [Không có thời gian giải thích nữa, nếu chậm trễ thêm, cả tòa chung cư sẽ bị “Đục” nuốt chửng. Tôi biết cô tên là Hạ Mê, chỉ có cô mới có thể nhận được tin nhắn của tôi, xin hãy hợp tác với tôi để cứu tất cả cư dân trong chung cư này.]
Hạ Mê xóa đi những chữ mình đã viết trước đó, soạn lại tin nhắn: [Tôi không biết anh là ai, nhưng có phải anh đang đánh giá tôi quá cao không, tôi chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp…]
Cô chưa kịp gửi đi thì tin nhắn từ số lạ lại đến: [Nếu chúng ta có thể thành công cứu được tất cả cư dân trong tòa nhà, tôi sẽ xin cấp trên, cố gắng đáp ứng nguyện vọng hợp pháp của cô trong khả năng có thể.]
Hạ Mê dừng lại, những từ ngữ quen thuộc như “cứu cư dân”, “cấp trên”, “xin”, “hợp pháp” đã kích hoạt kiến thức thi công chức trong đầu cô.
Cách diễn đạt quen thuộc này khiến cô có một số phỏng đoán hợp lý.
Hạ Mê nhanh chóng soạn tin nhắn: [Anh có thể thực hiện nguyện vọng hợp pháp nào của tôi? Cho ví dụ xem.]
Số lạ: [Hạ Mê, tốt nghiệp đại học năm 2024, đang học lớp thi viết cho kỳ thi công chức quốc gia cuối năm tại trường XX. Nếu cô có ý định thi công chức, chỉ cần cô hợp tác cứu dân cư trong chung cư Chốn Hạnh Phúc, cô sẽ có 1 suất tuyển đặc cách.]
Ở giây phút này, mọi nghi ngờ, sợ hãi trong lòng Hạ Mê đã lập tức bay biến, trong lòng tràn ngập can đảm và sức mạnh vô hạn.
Cô cầm cây rìu trong tay, vung lên như đang vung vợt, chiếc rìu sắc bén vang lên âm thanh xé gió.
Dù sao, cô cũng đã mắc kẹt trong tòa nhà kỳ lạ này, đối mặt nguy hiểm khôn lường.
Khắp nơi đều là cái chết, chẳng bằng cố gắng một phen, không biết chừng còn cố giật được chức vụ biên chế.
Cô tràn đầy hăng hái gửi tin nhắn: [Tôi sẵn lòng rơi đầu đổ máu vì dân!]
Số lạ: [… Không cần cô đổ máu, sự an toàn của cô cũng quan trọng, sống sót mới là chiến thắng.]