Phương Pháp Xử Lý Sự Kiện Siêu Nhiên

Chương 17: “Tằm”



Tầng 9, thất thủ trong vòng 5 phút.

Chỉ thấy Hạ Mê đi đầu, bắt đầu phun sương từ trong hành lang, vài người bị đục hóa đang trên cầu thang cố leo lên tầng 10 đã hít phải sương mù trong lúc thở, Lưu Vân Hà cảm nhận rõ ràng họ đã tiếp xúc với nước, bèn nói ngay: “Đừng làm tôi bị thương.”

Những người bị đục hóa lập tức trở nên im lặng.

Lưu Vân Hà hỏi: “Có nên để họ giúp chúng ta tấn công tầng 9 không?”

Hạ Mê lắc đầu nói: “Mục đích của chúng ta là xoa dịu quần chúng, làm sao có thể kích động quần chúng đánh nhau được? Cứ để họ đứng yên là được rồi.”

Hạ Mê thành thạo cắt bỏ các bộ phận đục hóa trên người họ, sắp xếp họ trong hành lang.

Sau khi cô rời đi, người nhện và chồng của Lưu Vân Hà dẫn theo vài chục người bị đục hóa đến hành lang một cách có trật tự, áp dụng phương pháp người cũ dẫn dắt người mới, thu nạp những người bị đục hóa này.

Khi họ đến tầng 9, tầng 9 đã bị Hạ Mê khống chế.

Đi liên tiếp ba tầng, Hạ Mê hoàn toàn không thể mang nổi các bộ phận đục hóa đã thu thập được nữa, cô cũng không cần nhiều đạn dược như vậy.

Cô hỏi Liêu Thiên Hoa cách xử lý những bộ phận đục hóa này.

Liêu Thiên Hoa: [Những bộ phận đục hóa chưa dung hóa với vật phẩm đều thuộc về năng lượng không ổn định, chỉ có thể duy trì hình dạng trong phạm vi lãnh địa. Khi lãnh địa biến mất, các bộ phận đục hóa sẽ nhanh chóng phân hủy và biến mất, không gây hại cho môi trường.]

Hạ Mê hỏi: [Nếu tôi đặt chúng trong hành lang, liệu “Đục” có thể lợi dụng chúng không?]

Liêu Thiên Hoa: [Về lý thuyết thì không.]

Vậy nghĩa là có khả năng.

Hạ Mê nhìn ba gói lớn và bó tóc của chị Lị, cảm thấy hơi đau đầu, không biết làm sao để sắp xếp những thứ này.

Lúc này, “Khiên” nói với cô: [Có thể chế tạo chúng thành “Trập”]

Hạ Mê có trình độ văn học tốt, cô lập tức nghĩ đến “Kinh Trập”(*), đại diện cho côn trùng thức giấc vào mùa xuân sau mùa đông, cũng mô tả trạng thái vạn vật hồi sinh.

(*)Một tiết khí trong 24 tiết khí. 

“Trập” chỉ côn trùng ngủ đông hoặc ngủ say.

“Khiên”: [Sau khi trở thành “Trập”, chúng sẽ không thể bị lợi dụng, cô cũng không thể dùng chúng làm đạn dược bổ sung, chúng chỉ có thể yên lặng chờ đợi bị phân hủy.]

“Làm sao để chế tạo?” Hạ Mê hỏi.

“Khiên” viết: [Đây là việc chỉ có “Dung” mới có thể, phải có mặt tôi mới làm được. Có thể cô cũng là “Dung”, tôi sẽ nói cho cô biết phương pháp, cô có thể thử xem.]

Hạ Mê nhìn chằm chằm vào cách làm mà “Khiên” viết, trong lòng không muốn thử lắm.

Nhưng nếu thành công thì sao?

Nhưng việc một đống năng lượng lớn như vậy bị vứt bỏ lung tung cũng không phải cách, điều này giống như vứt bừa một loạt súng đã lên nòng, thực sự quá nguy hiểm.

Hạ Mê buộc phải thử.

Cô làm theo chỉ dẫn của “Khiên”, cởi găng tay, tháo mũ bảo hiểm, đặt tay vào gói đã được bọc kín.

“Khiên” viết như sau: [Nếu cô là “Dung”, khi cô tiếp xúc trực tiếp với bộ phận đục hóa, sẽ cảm thấy đói, giống như khi người ta ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, sẽ kíc.h th.ích dạ dày nhộn nhạo vậy. Cô sẽ cảm nhận được rõ ràng rằng, cô có thể mở lỗ chân lông ra, hấp thụ những bộ phận đục hóa này, một khi cô hấp thụ những năng lượng này, cô còn biết khi nào mình no.]

“Khiên” viết rất chi tiết, giống như đã đích thân trải nghiệm vậy.

Hạ Mê chỉ có một lần kinh nghiệm chạm vào bộ phận đục hóa, đó là lúc cạo vảy trước đây, khi đó vảy vẫn còn trên cơ thể vợ chồng Lưu Vân Hà, là năng lượng có chủ, không khiến “Dung” sinh ra ý muốn ăn.

Chỉ có khi tách khỏi cơ thể người bị đục hóa, trở thành vật vô chủ, bộ phận đục hóa mới có thể hấp thụ được.

“Khiên” nói, quá trình hấp thụ những năng lượng này được gọi là “Tằm”.

Nguyên lý chế tạo “Trập” rất đơn giản, nói một cách đơn giản là ăn no rồi muốn ngủ, là một hiện tượng sinh lý bình thường.

Nghĩa là, trước tiên sử dụng “Tằm” để hấp thụ năng lượng không ổn định trong bộ phận bị đục hóa, khi cơ thể cảm thấy no rồi, thì phát ra cảm giác thỏa mãn và buồn ngủ mạnh mẽ đối với các bộ phận bị đục hóa còn lại.

Trong quá trình “Tằm”, “Dung” sẽ thiết lập một mối liên kết nhất định với những năng lượng này, có thể kiểm soát chúng ở một mức độ nào đó.

Điểm khó của việc này là phải sử dụng “Tằm” để hấp thụ năng lượng trước.

Hạ Mê rất khó xử.

Đặc biệt là khi cô chạm vào bộ phận đục hóa, cảm thấy đói cồn cào, dạ dày phát ra tiếng “ùng ục”, khiến cô càng khó xử hơn.

Sao lại thực sự đói vậy? Chẳng lẽ cô thực sự phải hấp thụ những năng lượng này sao?

Hạ Mê rất ghê tởm thứ này.

“Cứ coi như tôi đang ăn axit béo chuyển hóa, chất phụ gia, chất bảo quản, thức ăn chế biến sẵn, thực phẩm hết hạn, xiên thịt hơi thiu bị ông chủ rắc nhiều gia vị…” Hạ Mê tự an ủi mình.

Nghĩ vậy, Hạ Mê đột nhiên không còn ghê tởm những năng lượng này nữa.

Ăn là một bản năng, giống như trẻ sơ sinh sinh ra đã biết ăn vậy, “Tằm” đối với Hạ Mê cũng là một bản năng.

Cô không cần học, mà bản năng bắt đầu hấp thụ năng lượng.

Da, lỗ chân lông thậm chí cả mạch máu đều tạo nên một lực hút mạnh mẽ, vô số sợi xúc tu trắng từ bộ phận đục hóa vươn ra bao bọc lấy tay Hạ Mê, nhanh chóng hòa tan vào cơ thể cô.

Khi năng lượng tiến vào cơ thể, Hạ Mê có cảm giác như đang nếm những món sơn hào hải vị, hoàn toàn không thể dừng lại được.

Cô say mê nhắm mắt lại, thậm chí không nhìn thấy chữ “Dừng” khổng lồ mà “Khiên” viết.

Khi Hạ Mê mở mắt ra với vẻ luyến tiếc, trước mặt cô đã không còn gì nữa, chỉ còn lại ba tấm ga giường lớn vương vãi trên mặt đất.

Ngay cả tóc của chị Lị cũng không thoát khỏi.

Hạ Mê: “…”

“Khiên”: [Không liên quan đến tôi, tôi đã viết dừng rồi, cô không thấy.]

Hạ Mê ngượng ngùng nói: “Thông thường ‘Dung’ có thể ăn bao nhiêu?”

“Khiên”: [Tôi chưa gặp nhiều “Dung”, nhưng bản thân tôi, mỗi lần chỉ cần ăn một đơn vị người bị đục hóa là no rồi. Bây giờ cô đã ăn… hơn 100 đơn vị nhỉ, cô không thấy no à?]

Hạ Mê sờ bụng, càng thêm ngượng ngùng: “No ba phần…”

Có lẽ chỉ có hai phần, nhưng cô không dám nói.

Cô cảm thấy mình có thể ăn cả tòa nhà số 6.

Hạ Mê cười gượng: “Dù sao thì những phần đục hóa cũng đã được xử lý ổn thỏa rồi.”

“Khiên”: [Cô có biết bây giờ tôi cảm thấy thế nào không?]

Hạ Mê nói: “Tôi không hứng thú lắm.”

“Khiên” vẫn viết: [Cảm giác như việc giúp cô giữ bí mật chính là đang hủy diệt cả nhân loại vậy.]

Hạ Mê nói: “Đừng nghĩ xa xôi thế, chúng ta còn chưa chắc đã sống sót ra khỏi đây nữa là.”

“Khiên”: [Đúng vậy, “Đục” còn chưa chắc sống được nữa là. Đến giờ “Đục” vẫn chưa hành động, thật sự muốn để dành bữa đại tiệc đến cuối cùng sao? Hay là nó cảm nhận được sự tồn tại của một thực thể mạnh mẽ hơn, nên không dám manh động?]

Hạ Mê quyết định coi như không hiểu ý của “Khiên”.

Cô vẫn chưa chính thức gia nhập đội ngũ, cũng chưa qua đào tạo chuyên nghiệp, kiến thức lý thuyết chưa đủ, không hiểu những lời này là bình thường.

Hạ Mê đứng dậy nhìn về phía quần chúng, chỉ thấy gần 200 người từ tầng 9, 10, 11 chen chúc với nhau, co rúm ở góc hành lang, để lại một khoảng trống rất lớn giữa họ và cô.

Ngay cả chị Lị và Lưu Vân Hà cũng co rúm vào cùng mọi người.

“Sao các bạn lại ở xa thế?” Hạ Mê tiến gần mọi người.

Cô tiến một bước, mọi người lùi một bước, họ đã lùi đến sát tường rồi, vậy mà vẫn có thể thu hẹp không gian về phía trong.

“Các bạn sợ gì vậy?” Hạ Mê khó hiểu hỏi.

Lưu Vân Hà nói: “Hạ Mê à, nếu cô thấy gấu ăn thịt người, cô cũng sẽ giống chúng tôi thôi.”

Hạ Mê đành nói: “Các bạn nhìn nhầm rồi, là những phần bị đục hóa này không ổn định, tự phân hủy thôi.”

“À đúng đúng đúng!” Lưu Vân Hà nói: “Cô nói gì cũng đúng!”

Thấy lời nói vô hiệu, Hạ Mê chỉ còn cách một tay cầm rìu, một tay cầm dao mổ cá, hỏi: “Các bạn còn muốn theo tôi xuống tầng không?”

Lưu Vân Hà và Lâm Hiểu Lị rất muốn nói “không muốn”, nhưng đối mặt với dao và rìu của Hạ Mê, họ chỉ có thể rơm rớm nước mắt gật đầu.

Sau khi “Tằm” ăn hết năng lượng này, Hạ Mê cảm thấy tinh thần sảng khoái, sức lực càng lớn hơn, có thể leo 50 tầng lầu một mạch mà không mệt.

Cô hăng hái, dùng cách đối phó tầng 9, nhanh chóng thu phục những người bị đục hóa từ tầng 9 đến tầng 2.

Quá trình diễn ra khá suôn sẻ, nhưng cũng xảy ra một vài tình huống nhỏ.

Khi đến tầng 8, Hạ Mê không thấy cặp đôi ở phòng 803.

Cặp đôi này sống ở tầng trên Hạ Mê, khi họ ân ái Hạ Mê có thể nghe thấy tiếng vỗ tay của hai người qua vách tường, khi cãi nhau Hạ Mê cũng có thể nghe thấy tiếng ồn ào của họ.

Khi “Đục” vừa mới mở tổ, Hạ Mê còn nghe thấy tiếng cãi nhau và đập đồ của họ.

Hạ Mê luôn rất tò mò về hai người này, lần này đến tầng 8, cô cũng tập trung tìm kiếm cặp đôi này.

Mặc dù chưa từng thấy mặt họ, nhưng Hạ Mê rất quen thuộc với giọng nói của họ, chỉ cần nghe thấy tiếng, cô có thể nhận ra.

Nhưng cô không nghe thấy giọng của họ khi cư dân tầng 8 điểm danh.

Cô bảo mọi người điểm danh theo số phòng, lần này mới phát hiện ra hoàn toàn không có người ở phòng 803.

Cửa phòng 803 không khóa, Hạ Mê vào kiểm tra một lượt, không thấy người, chỉ thấy trong phòng tắm có một cái chai bị nứt, miệng chai đối diện với vòi nước, vòi nước vẫn chưa khóa, nước chảy liên tục vào chai.

Hạ Mê nhớ Liêu Thiên Hoa đã đề cập đến năm hộ tiêu thụ nước rất lớn lần lượt là 710, 803, 416, 1005, 1127.

Trong đó, 1005 và 803 đều có chai bị nứt giống nhau và vòi nước không tắt.

Khi Hạ Mê đánh chiếm tầng 11, cô không biết về chuyện trứng, nên đã không kiểm tra kỹ phòng 1127, giờ thấy cái chai ở 803, cô vội vàng cầm chai hỏi người nhện:

“Tôi nhớ anh nói anh là người phòng 1127, nhà anh có cái chai này không?”

Người nhện há miệng nhưng không nói gì, ánh mắt anh ta lóe lên, có vẻ như đang lo lắng.

“Nói!” Hạ Mê quát.

Người nhện đành phải nói sự thật: “Tôi không phải cư dân phòng 1127, tôi thậm chí không phải là cư dân của tòa nhà này!”

“Nói chi tiết!” Hạ Mê nói.

Người nhện khai hết: “Phòng 1127 là nhà bạn tôi, tôi thường đến nhà anh ấy chơi game, đôi khi tiện thể ở lại luôn, tối nay chơi game đến quá khuya nên ở lại đây.

Khi cô lên lầu, anh ấy nhờ tôi giả làm anh ấy, lúc đó cô cầm súng máy, trông giống như khủng bố vậy, ban đầu tôi không muốn đồng ý. Nhưng không hiểu sao, tôi không thể từ chối mệnh lệnh của anh ấy, nên đã giả vờ mình là anh ấy.

Khi cô kiểm tra tầng 11, anh ấy trốn trong tủ, cô phải kiểm tra quá nhiều phòng nên chỉ liếc qua phòng 1127 một cái, không nhìn kỹ, anh ấy đã trốn thoát như vậy.”

“Anh vừa nói gì cơ?” Hạ Mê nghi ngờ hỏi.

Người nhện nói: “Tôi không cố ý giấu cô đâu, đã mấy lần tôi muốn chủ động nói với cô, nhưng không thể mở miệng được, như thể bị ai đó kiểm soát vậy, cho đến khi cô phát hiện ra chuyện này, tôi mới có thể nói ra.”

Hạ Mê lắc đầu nói: “Tôi không nói về chuyện đó, tôi hỏi anh vừa gọi tôi là gì? Khủng bố? Sao tôi lại là khủng bố được? Tôi là nhân viên bảo vệ trật tự mà! Nếu anh còn hiểu lầm tôi, tôi sẽ tức giận đấy!”

Người nhện: “…”

Cô gái này, có phải trọng tâm của cô hơi lệch quá không?