Hạ Mê bước vào phòng tài liệu với kiểu tóc chó gặm, nhẹ nhàng như không đặt con dao lên bàn trước mặt mọi người, thản nhiên nói: “Có vũ khí rồi.”
Thái độ của cô vô cùng tùy ý, như thể thứ cô vừa đưa ra không phải là một vũ khí mạnh mẽ mà chỉ là vài cây gậy gỗ bình thường.
Mắt Đoạn Phong sáng lên, chọn lấy một con dao phù hợp, thử độ sắc bén của nó bằng cái bàn trong phòng tài liệu, vui mừng nói: “Sắc bén hơn nhiều so với cánh tay bọ ngựa của tôi. Hai cái tay này thật vướng víu! Chị Hạ, giúp tôi với.”
Tất nhiên Hạ Mê không từ chối, dù gì thì Đoạn Phong cũng đã tôn trọng gọi cô là “Chị Hạ” rồi.
Cô đã rất thành thạo việc tách năng lượng đục hóa từ tế bào, chỉ trong một phút ngắn ngủi đã giúp Đoạn Phong khôi phục lại đôi tay con người, đồng thời thu về 100 đồng đục hóa cho mình.
Một trong hai cánh tay bọ ngựa của Đoạn Phong bị đứt, khiến việc di chuyển rất bất tiện. Giờ đây, khi bộ phận bị đục hóa đã biến mất, cậu ấy mới nhận ra chỉ có ngón út bị đứt, không ảnh hưởng nhiều đến việc sử dụng vũ khí, bèn nhanh chóng lấy hai con dao, cắt một mảnh vải trên áo, buộc tay bị thương với con dao nhẹ hơn, như vậy sẽ vẫn có thể sử dụng được.
Phương Tử Hàm có cả hai tay, có thể chạy nhanh với bốn móng vuốt, vì thế cậu ta không yêu cầu Hạ Mê giúp mình thoát khỏi trạng thái đục hóa mà chọn lấy một con dao ngắn, định sử dụng tốc độ của mình để chiến đấu.
Thu Hải Lam thì chọn mảnh dao lớn và nặng nhất, thậm chí còn lớn hơn cả cây rìu dài một 1.5 mét của Hạ Mê. Thanh dao dài đến 2 mét này vung lên quả thực là “người chặn giết người, Phật chặn giết Phật.”
“Chị Hạ, đây là vũ khí chị tạo ra từ tóc của mình à?” Tiểu Đới cũng chọn lấy một con dao, vung vài nhát rồi hỏi.
Hạ Mê khẽ cười: “Chỉ là một ý tưởng bất chợt nảy ra, thử làm mà không ngờ lại thành công, may mắn mà thôi.”
Thu Hải Lam: “…”
Ai là người phải giết cá sấu, rồi còn tốn bao nhiêu công sức chơi đi chơi lại trò chơi để thử nghiệm ý tưởng này thế chứ? Bây giờ lại chẳng hề nhắc đến những khó khăn trước đó, nói nghe nhẹ nhàng như không có gì.
Thu Hải Lam cảm thấy cô ấy đã hiểu đôi chút về tính cách của Hạ Mê.
Hạ Mê là kiểu người sẽ kể lể về khó khăn của mình trước mặt lãnh đạo, nhưng lại cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt cấp dưới.
Cô rất thích hợp làm Đội trưởng.
Thu Hải Lam cũng là một Đội trưởng, tất nhiên cô ấy hiểu rằng có một Đội trưởng như vậy, các thành viên trong đội sẽ hạnh phúc biết bao.
Với sự đồng cảm, Thu Hải Lam đột nhiên hiểu ra lúc này điều Hạ Mê cần nhất là gì.
Vì vậy, cô ấy bèn lớn tiếng khen ngợi: “Tôi vừa tận mắt chứng kiến Hạ Mê cắt tóc biến thành vũ khí, mọi người không biết cảnh đó ngầu thế nào đâu, thật giống như Tôn Ngộ Không, một sợi lông cũng có thể biến hóa ra vạn vật. Hạ Mê đến nhà máy thuốc giúp chúng ta, đúng là may mắn của chúng ta!”
Dù lời khen của Thu Hải Lam có chút phóng đại, nhưng cô ấy thực sự biết ơn Hạ Mê.
Những lời nói chân thành, phát ra từ tận đáy lòng, khiến Hạ Mê cảm thấy rất tự hào, nhưng cô vẫn ngại ngùng nói: “Không có gì, mọi người vốn đã rất mạnh rồi, không có tôi cũng có thể vượt qua giai đoạn này, chỉ là vất vả hơn chút thôi, tôi chỉ đóng góp một phần nhỏ bé mà thôi.”
Hạ Mê là kiểu người, khi tự khen mình thì cô có thể nói bất cứ điều gì, nhưng khi được người khác khen thì lại trở nên ngại ngùng.
Đoạn Phong, giờ đã có vũ khí và không cần phải đánh tay không nữa, cũng vô cùng cảm kích hùa theo Đội trưởng Thu, nói: “Đội trưởng nói đúng, Hạ Mê đúng là cứu tinh của chúng ta.”
Phương Tử Hàm: “Chị Hạ, chị là người chị duy nhất của tôi!”
Các thành viên trong đội vây quanh Hạ Mê, khen ngợi cô đến mức khiến cô ngất ngây, suýt nữa thì bay bổng lên trời.
Ở một góc, Mễ Hướng Nghiên đang giải mã tài liệu, lặng lẽ quan sát mọi thứ, sau đó, cô ấy ghi lại những suy nghĩ của mình trên giấy:
Quan sát về “Ong chúa” số một, “Ong chúa” khá thực tế, những phần thưởng trần tục có thể phong ấn ý thức phi nhân loại của cô ấy. Đề nghị kết nạp “Ong chúa” vào đội càng sớm càng tốt, và nhanh chóng cho cô ấy lên chính thức, nên trao cho cô ấy nhiều phần thưởng vật chất và lời khen tinh thần. Không cần đối xử đặc biệt, nhưng phải đối xử công bằng và thưởng phạt đúng theo thành tích, tránh áp bức. Dùng danh lợi trần tục để giúp “Ong chúa” giữ vững trái tim con người.
Đoạn văn này có thể được tổng kết là: Phát tiền cho Hạ Mê, khen ngợi Hạ Mê, cho Hạ Mê làm lãnh đạo.
Viết xong, ngay cả Mễ Hướng Nghiên cũng tự bật cười.
Cô ấy cất tờ giấy đi, rồi in các tài liệu quan trọng lấy được từ máy tính ra, sau đó phân phát cho mỗi người một bản như thường lệ.
Hạ Mê giả vờ nhìn kỹ tài liệu, gật đầu “Ừm” vài tiếng, sau đó nhìn Mễ Hướng Nghiên nói: “Xin hãy giải thích cho mọi người, Tiến sĩ Mễ.”
Câu nói này nghe như thể cô đã hiểu hết rồi, chỉ yêu cầu Mễ Hướng Nghiên giải thích vì những người khác không hiểu.
Mễ Hướng Nghiên nói: “Tài liệu này có thể tóm tắt thành một câu: ‘Đục’ chỉ có thể hấp thụ năng lượng cảm xúc của con người để duy trì sự sống, vì vậy nó không thể làm gì khác ngoài khiến con người đục hóa, nhưng ‘Thực’ thì khác, đó là kết quả nghiên cứu nhiều năm của ‘Y Thác Ni Đặc’.”
“Chúng ta không phải là ‘Thực’ sao?” Thu Hải Lam nhìn vào những dòng chữ dày đặc khiến cô ấy hoa mắt, bèn bỏ tài liệu xuống, hỏi thẳng.
Mễ Hướng Nghiên trả lời: “Mọi người chỉ là ‘Thực’ đơn giản, não bộ chưa bị cải tạo. ‘Thực’ thật sự có cấu trúc não đã thay đổi, không còn được coi là con người nữa, mà chỉ là một sinh vật giống người.
Trước đây chúng ta luôn thắc mắc một việc, tại sao vũ khí đục hóa lại có cái ổn định, cái thì không? Mọi người đều biết vũ khí đục hóa rất mạnh, một số vũ khí có khả năng đặc biệt, nhưng nhược điểm của chúng là không ổn định và chẳng bao lâu sẽ phân hủy, Cục Xử lý chỉ nắm giữ được một số ít vũ khí đục hóa ổn định và có thể sử dụng lâu dài.
Chúng ta luôn cố gắng chế tạo vũ khí đục hóa ổn định, vì vậy, thậm chí tôi còn từng mạo hiểm theo các thành viên tuyến đầu tiến vào một số tổ có mức độ nguy hiểm thấp để tự tay chế tạo vũ khí đục hóa, nhưng chưa bao giờ chế tạo ra được vũ khí đục hóa ổn định. Cho tới giờ, chúng ta luôn nghĩ rằng đây là do xác suất, để có được vũ khí đục hóa ổn định thì cần may mắn, nhưng tài liệu này nói cho chúng ta biết, không phải như vậy.
Chúng ta thiếu mẫu vật và không phân biệt đúng giữa ‘Đục’ và ‘Thực’, không biết rằng trong tổ, một số người đã trở thành ‘Thực’.
Người bị ‘Đục’ ăn mòn có thể trở thành ‘Thực’, những bộ phận đục hóa cắt ra từ ‘Thực’ chứa tế bào người, và chỉ những vũ khí được cải tạo từ ‘Thực’ mới có thể trở thành vũ khí đục hóa ổn định.”
Mọi người nhìn vào vũ khí trong tay mình, rồi nhìn sang Hạ Mê.
Hạ Mê cũng nhớ lại câu hỏi mà “Khiên” từng hỏi cô: Cô không thấy vũ khí đục hóa mà cô tạo ra có tỷ lệ ổn định quá cao sao?
Mễ Hướng Nghiên tiếp tục: “Động thực vật trong phòng thí nghiệm có thể đục hóa vì chúng đã hấp thụ sinh lực của ‘Thực’.”
Thu Hải Lam ngạc nhiên hỏi: “Sao lại có nhiều ‘Thực’ như vậy?”
Mễ Hướng Nghiên thở dài: “Quốc gia chúng ta cấm các thí nghiệm trên cơ thể người, nhưng điều đó không có nghĩa là các quốc gia khác không làm. Thế giới này có quá nhiều quốc gia hỗn loạn, luôn có những tổ chức phi pháp thực hiện các thí nghiệm tàn ác.
‘Y Thác Ni Đặc’ không thực hiện thí nghiệm trên người ở trong nước, họ chỉ lén chuyển các động thực vật đã được nuôi cấy thành công vào nước ta và tiếp tục nuôi dưỡng chúng trong phòng thí nghiệm ngầm của nhà máy thuốc.”
Phương Tử Hàm hỏi: “Tại sao họ lại vận chuyển những thứ này vào nước ta? Chẳng lẽ đây không phải là sản phẩm ổn định mà họ muốn sao? Vậy mang những thứ thất bại này về đây làm gì? Vội vã để nước ta phát hiện ra âm mưu của họ, mau chóng ra tay ngăn cản âm mưu đó à?”
Thu Hải Lam thể hiện khả năng phân tích của một người Đội trưởng, sau khi suy nghĩ một lúc bèn nói: “Trong trò chơi của Hạ Mê, chẳng phải đã nhắc đến ‘Kế hoạch Ong chúa’ sao? Tôi nghi ngờ rằng họ đã tạo ra một ‘Thực’ rất ổn định và đáng sợ, nhưng vì một số lý do, ‘Thực’ đó, tức là ‘Ong chúa’, đang ở trong nước ta, họ phải xây dựng một số cơ sở thí nghiệm trong nước để chuyển ‘Ong chúa’ đi.”
Nghe vậy, Hạ Mê không khỏi giật mình.
Mễ Hướng Nghiên liếc nhìn Hạ Mê, khẽ cười và nói: “Đúng vậy, tôi nghi ngờ rằng chiếc gương mà ‘Mắt’ nhắc đến trong trò chơi chính là ‘Ong chúa’, nếu không, tại sao một chiếc gương lại trở nên mạnh mẽ như vậy?”
“Thật sao?” Thu Hải Lam cảm thấy có gì đó không đúng.
Mễ Hướng Nghiên nói: “Có thể chiếc gương đó không ổn định, cần chuyển ‘Ong chúa’ bên trong nó vào cơ thể sống, đó là lý do chúng ta bị mắc kẹt trong nhà máy thuốc.
Kết thúc của trò chơi cũng đã đề cập đến điều đó, phải không? ‘Kế hoạch Ong chúa’ đã thay đổi vật chủ, có thể một trong chúng ta chính là vật chủ.”
“Nghe cũng hợp lý.” Mọi người cùng gật đầu.
Hạ Mê gật đầu còn nhanh hơn ai hết, gật đến mức để lại cả bóng mờ.
“Mọi người yên tâm, tôi sẽ cố gắng tìm hiểu mục tiêu của ‘Kế hoạch Ong chúa’, thu thập thông tin liên quan về ‘Ong chúa’, để tiện cho chúng ta hiểu rõ hơn tình hình cụ thể của ‘Ong chúa’.” Mễ Hướng Nghiên nói với cả nhóm, nhưng thực chất là cô ấy đang nói với Hạ Mê.
Thực ra, Hạ Mê không muốn biết thông tin liên quan đến “Kế hoạch Ong chúa”, cô chỉ muốn làm người bình thường.
Thu Hải Lam hỏi: “Tổ chức ‘Y Thác Ni Đặc’ này rốt cuộc là gì? Tại sao họ lại nghiên cứu những thứ nguy hiểm như vậy? Chúng ta tiêu diệt hết ‘Đục’ còn chưa kịp, vậy mà họ lại tiến hành những thí nghiệm nguy hiểm và tàn nhẫn như thế, không sợ bị phản tác dụng sao?”
Mễ Hướng Nghiên đáp: “Vì lợi ích, tư bản có thể làm lu mờ nhân tính.”
Thu Hải Lam hỏi: “Chẳng lẽ chỉ là để chế tạo vũ khí sinh học thôi sao?”
Mễ Hướng Nghiên nói: “Không hẳn đâu, tất cả các nghiên cứu sinh học cuối cùng chỉ là vì một mục đích, đó là kéo dài tuổi thọ. Tôi luôn suy nghĩ về ý nghĩa của từ ‘Y Thác Ni Đặc’ khi được phiên âm sang tiếng Trung, khi tôi đối chiếu từng từ tiếng Anh phù hợp, tôi đã tìm thấy một từ rất giống – eternity.”
Các thành viên trong đội đều đã trải qua đào tạo chuyên nghiệp khi gia nhập đội, nhưng họ không học đại học thông thường, cũng chưa thi qua kỳ thi CET, nên không hiểu từ này nghĩa là gì.
Chỉ có Hạ Mê, một vài ký ức đã chết dần dần hiện lên trong tâm trí cô, cô nhớ ra nghĩa của từ này: “Bất tử, mãi mãi, thời gian vô tận.”
Mễ Hướng Nghiên nói: “Ở nước ngoài có một quỹ luôn bí mật nghiên cứu về tuổi thọ của con người, tên của nó khi dịch ra là ‘Tổ chức Bất Tử’.”
Thu Hải Lam cau mày nói: “Quá dễ để liên tưởng từ ‘eternity’ này đến ‘Tổ chức Bất Tử’, thậm chí bọn họ còn trực tiếp đề cập đến tên của mình trong tài liệu, chẳng lẽ không sợ chúng ta phát hiện sao?”
“Không sợ.” Mễ Hướng Nghiên thản nhiên nói: “Họ đã phá hủy tài liệu từ lâu rồi. Nếu không có ‘Mắt’, chúng ta vốn dĩ không thể nhìn thấy những tài liệu này từ những kẽ hở của lịch sử. Hơn nữa, ngay cả khi có những tài liệu này, chúng ta cũng không thể mang chúng ra ngoài.”
Thu Hải Lam siết chặt nắm đấm gấu của mình, nghiến răng nói: “Chúng ta có thể cứu ‘Mắt’ không? Anh ấy cũng là người vô tội.”
Mễ Hướng Nghiên nói: “Dựa trên những gì trong trò chơi, anh ấy đã bị kiểm soát sâu nhất, mức độ dị hóa cao nhất. ‘Khiên’ đã phải tiêu hao sinh lực để khôi phục ý thức của anh ấy trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cũng không chắc liệu anh ấy có thể khôi phục lại cơ thể con người hay không.”
Mễ Hướng Nghiên nhìn Hạ Mê, nói: “Mọi thứ đều phụ thuộc vào cô.”
Hạ Mê lấy điện thoại ra, mở trò chơi.
Với những kinh nghiệm thất bại trước đây, Hạ Mê đã có một kế hoạch. Cô dự định thử nghiệm một lần trong trò chơi trước.