Phương Pháp Xử Lý Sự Kiện Siêu Nhiên

Chương 47: Tôi, thật quá ngầu



Mễ Hướng Nghiên vừa đọc những chữ cuối cùng, trong lòng thấy có điềm không lành, vội vàng ôm lấy eo Hạ Mê, khuyên: “Đừng giận đừng giận!”

Tuy nhiên, Hạ Mê lại bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng, cô chỉ mỉm cười nhẹ: “Không giận, hoàn toàn không giận. Trò chơi đã giúp tôi loại bỏ một kết thúc thất bại, giúp tôi biết được lá bài tẩy cuối cùng của ‘Bản Ngã Thật Sự’ là có thể chiếm giữ cơ thể người khác bất cứ lúc nào trong lãnh địa, đây không phải là điều tốt sao?”

“Đúng vậy, khả năng này của nó rất khó đối phó, chúng ta phải bàn bạc kỹ càng rồi mới quyết định.” Mễ Hướng Nghiên không ngừng xoa dịu cảm xúc của Hạ Mê.

Nhưng Hạ Mê vẫn cứ mỉm cười: “Không khó đối phó, sao lại khó đối phó chứ? Tôi rất thích khả năng này của nó, không biết là thích đến mức nào đâu!”

Mễ Hướng Nghiên muốn hỏi “Hạ Mê, cô phát điên rồi à”, nhưng lý trí vẫn khiến cô ấy nuốt lại câu nói đó.

Cô ấy cảm thấy Hạ Mê đã có biện pháp trong lòng, nhưng cô ấy không dám hỏi.

Mễ Hướng Nghiên sợ sau khi nghe cách giải quyết của Hạ Mê, nếu cô ấy phản đối sẽ càng làm tâm trạng vốn đã không tốt của Hạ Mê trở nên tồi tệ hơn.

Lúc này, điều duy nhất Mễ Hướng Nghiên có thể lựa chọn là tin tưởng Hạ Mê.

Vì vậy cô ấy nắm chặt tay Hạ Mê, dùng từng ánh mắt, cử chỉ, giọng điệu để thể hiện sự chân thành nhất của mình: “Qua trò chơi chúng ta biết được, chúng ta đang đối mặt với một kết thúc tử vong đầy tuyệt vọng, tôi rất muốn giúp cô, nhưng chỉ có một mình cô có thể đến lãnh địa xám. Hạ Mê, mạng sống của mọi người đều giao phó cho cô, cô là anh hùng của chúng tôi!”

“Tất nhiên rồi, dù thế nào tôi cũng sẽ không để bất cứ ai phải chết một mình.” Hạ Mê chỉnh lại chiếc khăn quàng đỏ không tồn tại trên ngực.

Hạ Mê đẩy mạnh cửa ra, ánh mắt quét qua những người đang đứng đợi bên ngoài, vỗ ngực nói: “Tôi đã có cách rồi, đảm bảo sẽ đưa mọi người trở về thực tại!”

Mễ Hướng Nghiên cũng không biết Hạ Mê lấy đâu ra sự tự tin như vậy, nhưng cô ấy quyết định gạt bỏ lý trí để tin vào Hạ Mê một cách mù quáng, gật đầu mạnh mẽ: “Tôi hoàn toàn tin tưởng Hạ Mê!”

“Đương nhiên rồi, chị Hạ của tôi là mạnh nhất!” Phương Tử Hàm dẫn đầu tung hô.

Cả Đội Hai đồng thanh ca ngợi, lời lẽ cường điệu khiến Liêu Thiên Hoa không khỏi nhăn mày.

Hạ Mê nhìn về phía Liêu Thiên Hoa đang im lặng, nhớ đến hành động cuối cùng của Liêu Thiên Hoa xám trong game, không khỏi cười gằn một tiếng, hỏi: “Sao anh không khen tôi?”

Liêu Thiên Hoa thấy Hạ Mê lộ ra nụ cười còn phản diện hơn cả phản diện, thở dài: “Không biết cười thì đừng cười, mặt sắp bị chuột rút rồi.”

“Tôi không so đo với anh đâu, oan có đầu nợ có chủ, tôi đi tìm chủ nợ đây.” Hạ Mê tiếp tục cười gằn nói.

Mọi người phát hiện trạng thái tinh thần của Hạ Mê hơi điên loạn, không ai dám hỏi trong trò chơi đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều ngậm chặt miệng không nhắc đến trò chơi.

Đến trước cửa phòng bí mật, Hạ Mê hỏi: “Trò chơi đã chứng minh, đối phó với ‘Mắt’ không cần nhiều người như vậy, chỉ cần ‘Khiên’ và họ Liêu giấu tên là đủ rồi, mọi người có cần tôi thanh tẩy năng lượng đục hóa trong cơ thể không?”

Liêu Thiên Hoa: “…”

Anh thậm chí còn không phải là Tiểu Liêu nữa, “họ Liêu giấu tên” nghe giống như thông báo của cảnh sát, ví dụ như nghi phạm Liêu giấu tên.

Hiện tại chỉ còn Thu Hải Lam, Phương Tử Hàm và Mễ Hướng Nghiên vẫn giữ trạng thái đục hóa, ba người nhìn nhau, Thu Hải Lam và Phương Tử Hàm giao quyền quyết định cho Mễ Hướng Nghiên.

Mễ Hướng Nghiên nói: “Năng lực này rất hữu ích, tôi muốn thử xem có thể mang về thế giới thực không. Nếu ý thức và cơ thể chúng tôi có thể hòa hợp một cách hoàn hảo, chúng tôi sẽ trở thành ‘Dung’ có năng lực đặc biệt. ‘Y Thác Ni Đặc’ đã tạo ra nhiều quái vật như vậy, chỉ dựa vào sức mạnh của chiến sĩ bình thường không thể đối đầu với chúng, chúng ta cần có thêm nhiều ‘Dung’, tôi sẵn sàng mạo hiểm.”

“Chúng tôi cũng sẵn sàng.” Thu Hải Lam và Phương Tử Hàm nói.

“Được.” Hạ Mê tôn trọng lựa chọn của đồng đội.

Sau đó cô lại nói với “Khiên”: “Để tiết kiệm thời gian, chị đưa bộ đồ bảo hộ cho tôi trước, tôi cần mặc đồ của chị.”

“Khiên” không hiểu, nhưng vẫn rất hợp tác với Hạ Mê, đưa bộ đồ bảo hộ cho cô.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Hạ Mê sẵn sàng bắt đầu hành động.

Mọi người đều đang được “Khiên” bảo vệ, không cần phải tránh tầm nhìn của “Mắt”, “Khiên” dẫn mọi người đi mở thẳng cửa phòng bí mật.

Cửa vừa mở, “Khiên” lập tức lao lên đánh thức ý thức của “Mắt”.

Đôi mắt khổng lồ bắt đầu rơi lệ từng giọt lớn, “Mắt” thức tỉnh định nói gì đó, nhưng Hạ Mê đã nhanh chóng bước vào phòng bí mật, lạnh lùng nói: “Tôi biết anh có nhiều điều muốn nói, nhưng thời gian gấp rút, chúng tôi chỉ có thể đánh thức anh 30 phút, giờ đã lãng phí 20 giây rồi. Không nói nhiều nữa, đưa tôi đến lãnh địa xám.”

“Mắt”: “Nhưng mà…”

Hạ Mê: “Không có nhưng nhị gì cả, dù có khó khăn gì tôi cũng sẽ giải quyết. Anh chỉ cần đưa tôi ra ngoài là được, sau khi tôi vào lãnh địa xám, anh có nỗi khổ gì cứ khóc thoải mái với đồng đội trong 29 phút còn lại.”

“Mắt” bị khí thế của Hạ Mê làm cho run sợ, không dám lãng phí thời gian nữa, sử dụng năng lực mở một cánh cửa cho Hạ Mê.

Trước khi đi, Hạ Mê nói với “Khiên”: “Dùng năng lực bảo vệ tinh thần tôi, đừng để tôi bị gương điều khiển.”

“Khiên”: “Yên tâm!”

Sau khi Hạ Mê bước vào cánh cửa đó, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Thu Hải Lam vội vàng hỏi: “Tổ trưởng Mễ, rốt cuộc cô ấy gặp phải kết thúc thế nào mà tinh thần lại thành ra thế này?”

Mễ Hướng Nghiên bèn kể sơ qua cốt truyện của trò chơi.

Mọi người nghe xong kết thúc đều lạnh cả người.

Hạ Mê là người dễ hiểu, cô không bao giờ che giấu tham vọng và khát vọng của mình, vừa gặp đã viết ngay lên mặt “Tôi muốn làm sếp”.

Ai cũng biết Hạ Mê muốn có biên chế đến thế nào, muốn thăng chức nhanh chóng ra sao, muốn làm lãnh đạo đến mức nào.

Kết thúc là người thất nghiệp đã đủ tệ rồi, không ngờ còn có kết thúc tệ hơn là tội phạm bị truy nã đặc biệt!

Chính là ba đời không được thi công chức đấy!

Liêu Thiên Hoa nghĩ đến việc cuối cùng là gương chiếm lấy thân thể anh khiến Hạ Mê trở thành tội phạm bị truy nã, cũng hiểu tại sao Hạ Mê lại cười gằn với mình, nhìn thấy gương mặt này của anh mà Hạ Mê không đánh anh đến không nhận ra ngay tại chỗ, đã là rất kiềm chế rồi.

Liêu Thiên Hoa thở dài: “Với kết thúc này, cô ấy không phát điên đã là rất giỏi rồi.”

Thu Hải Lam cũng nói: “Đúng vậy.”

Lúc này, Đội trưởng Đội Một và Đội Hai đã quyết định tạm thời bắt tay hòa giải.

Phương Tử Hàm nói: “Kết thúc của trò chơi này là một ngõ cụt! Tôi nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cách phá giải, Hạ Mê cứ thế mà đi sao? Chị ấy định làm gì?”

Liêu Thiên Hoa, Thu Hải Lam và Mễ Hướng Nghiên cùng nghĩ đến một điều, nhưng họ không dám nói ra suy nghĩ tàn nhẫn này.

Ba người đồng thanh nói: “Đừng nghĩ nữa, hãy tin tưởng cô ấy!”

Lúc này, chỉ có thể như vậy thôi!

Hạ Mê đang được mọi người lo lắng thực ra chẳng nghĩ gì cả, suy nghĩ của cô rất đơn giản.

Sau khi thấy kết thúc, bề ngoài cô tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng vừa trải qua một cơn bão cấp 18, những điều tốt đẹp trong lòng bị thổi tan tác, ước mơ bật gốc, tương lai cũng bị nghiền nát.

Mục đích của Tổ chức Bất Tử, hay sự thật của “Kế hoạch Ong chúa” gì đó kia, đối với cô đều không quan trọng nữa.

Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, cô muốn băm vằm tấm gương đó thành ngàn mảnh.

Khi suy nghĩ của cô trở nên đơn giản, Hạ Mê đột nhiên phát hiện, cách giải quyết vấn đề cũng trở nên rất đơn giản.

Có gì là ngõ cụt đâu, không phải “Bản Ngã Thật Sự” có thể chuyển đổi thân thể sao? Vậy không phải rất trùng hợp à? Vừa hay có thể giết nó nhiều lần!

Hạ Mê lại nhe răng cười gằn.

“Không được, nụ cười này không phù hợp với một viên chức nhà nước chính nghĩa.” Hạ Mê nói.

Cô đưa tay xoa mặt mình, dùng tay thay đổi hướng của cơ mặt, biến nụ cười gằn thành nụ cười lịch sự hoàn hảo, chỉ có ánh mắt vẫn hơi dữ tợn.

Sau khi điều chỉnh biểu cảm đến mức hoàn hảo, Hạ Mê cúi đầu nhìn Liêu Thiên Hoa xám đang bị cô giẫm dưới chân.

Trong trò chơi cô đã đánh trước một trận với Liêu Thiên Hoa xám, độ thành thạo cơ thể lại đồng bộ với “Tiểu Mê”, cô nắm rõ những đòn thế mà Liêu Thiên Hoa xám sẽ sử dụng.

Trong trò chơi cô phải đánh cả chục hiệp, nhưng giờ Hạ Mê chỉ tung ba đòn đã đánh cho Liêu Thiên Hoa xám chảy máu mũi, ngã không dậy nổi.

Hạ Mê làm theo cách Mễ Hướng Nghiên đối phó với “Mắt” trước đó, tháo rời tất cả các khớp tay chân và khớp hàm của Liêu Thiên Hoa xám, trói chặt người lại.

Cùng lúc đó, “Bản Ngã Thật Sự” chiếm đóng thân thể “Mắt” ở bên cạnh, do không có ai giúp phục hồi các khớp bị trật, đang uốn éo dưới đất.

Hạ Mê một tay kéo Liêu Thiên Hoa xám, từng bước đến trước mặt “Bản Ngã Thật Sự”, đưa tay bóp trật lại các khớp vừa mới phục hồi của “Bản Ngã Thật Sự”.

“Bản Ngã Thật Sự” kêu thét đau đớn, lớn tiếng nói: “Hạ Mê, đây là thân thể của ‘Mắt’ đấy!”

“Ồ, biết nói thì nói nhiều hơn đi, tôi thích nghe anh nói chuyện.” Hạ Mê thản nhiên nói.

Cô không quan tâm “Bản Ngã Thật Sự” nói gì, cô chỉ cần thông qua lời nói để xác nhận “Bản Ngã Thật Sự” vẫn còn trong thân thể “Mắt”.

Trong trò chơi, “Bản Ngã Thật Sự” chỉ chuyển sang thân thể Liêu Thiên Hoa xám vào phút cuối cùng, điều này cho thấy nó muốn giữ khả năng này làm con bài cuối cùng, không dễ sử dụng ngay.

Chỉ cần bây giờ cô chưa có ý định giết người, “Bản Ngã Thật Sự” sẽ không tùy tiện chuyển đổi thân thể.

Hạ Mê một tay Liêu Thiên Hoa xám, một tay “Bản Ngã Thật Sự”, kéo lê hai người tiến về phía trước.

Liêu Thiên Hoa xám bị tháo khớp hàm, không nói được gì, còn “Bản Ngã Thật Sự” bị Hạ Mê kéo đau đớn toàn thân, nó hét lớn: “Hạ Mê, cô có muốn biết bí mật trong người cô không? Cô là một quả bom hẹn giờ, nếu không nắm được cách xử lý đúng đắn, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày nổ tung, hại chết vô số người!”

“Đương nhiên tôi muốn biết, anh có muốn nói không?” Hạ Mê nói với giọng lạnh lùng.

Cô vừa nói chuyện với “Bản Ngã Thật Sự”, vừa kéo hai người đến nơi Liêu Thiên Hoa giam giữ các thành viên Đội Hai.

“Bản Ngã Thật Sự” tưởng Hạ Mê mắc câu, nói: “Muốn biết à? Vậy cô cởi mũ bảo hiểm ra, lại gần ta, ta chỉ nói cho một mình cô nghe thôi.”

Hạ Mê cười giễu một tiếng: “Anh thật sự coi tôi là đồ ngốc à? Cởi mũ bảo hiểm để anh chiếm lấy thân thể tôi sao? Mơ đi!”

Tốc độ của cô không chậm, chỉ trong vài câu nói đã đến phòng tài liệu giam giữ tất cả mọi người.

Bước vào phòng, Hạ Mê không chút thương tiếc ném hai người xuống, đến trước mặt đồng đội, bình tĩnh nói: “Tôi nói một lời xin lỗi trước, muốn mắng tôi thì đợi mọi người rời khỏi tổ rồi hãy mắng.”

Nói xong, cô đưa tay tháo khớp từng người, ra tay không chút nể nang.

Sau đó, Hạ Mê đá tất cả số vũ khí trong phòng ra ngoài, đảm bảo không ai có thể lấy được những vũ khí này.

Cô lại tìm kiếm một lượt, che lại tất cả những thứ có thể dùng làm gương trong phòng.

Hoàn thành tất cả những việc này rồi, Hạ Mê nhìn thời gian, mới chỉ qua 15 phút.

Cô đến trước mặt “Bản Ngã Thật Sự”, nói: “Trong vòng 5 phút, hãy nói hết những gì anh biết. Anh là thứ gì, tại sao một tấm gương lại có thể sống? ‘Kế hoạch Ong chúa’ rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao tôi lại trở thành ‘Ong chúa’? ‘Y Thác Ni Đặc’ còn âm mưu chuyện gì nữa? Nói!”

“Bản Ngã Thật Sự” kiêu ngạo nói: “Hạ Mê, cô đoán không sai, chỉ cần cô tháo mũ bảo hiểm ra, ta sẽ có cách kiểm soát ý thức của cô. Nhưng trong khoảnh khắc ý thức bị chiếm đoạt, nếu cô đủ mạnh, cô có thể đọc được thông tin từ não của ta, cô chỉ có một cách này để lấy được thông tin.

Ta sẽ không dễ dàng nói ra đâu, muốn biết câu trả lời thì hãy tháo mũ ra và lấy từ não ta đi!

Đến đi! Xem ý thức của ai mạnh hơn!”

“Thật sự coi tôi là đồ ngốc sao?” Hạ Mê không nói hai lời, tháo găng tay ra, đặt tay lên trán của “Mắt”, vô số “Tằm” được phóng ra từ lòng bàn tay, hấp thụ năng lượng đục hóa trong cơ thể “Mắt”.

Không có ý thức hỗ trợ, cơ thể của “Mắt” mềm nhũn ngã xuống.

Hạ Mê không hề lơ là cảnh giác, cô đến trước mặt Liêu Thiên Hoa xám, đưa tay đẩy một cái, lắp cằm anh ta lại, đồng thời tát cho anh ta một cái.

Cô nói: “Gương, nói đi.”

Ánh mắt Liêu Thiên Hoa xám khẽ run lên, giọng run rẩy nói: “Cô biết ta có thể chuyển đổi cơ thể? Sao cô biết được?”

Hạ Mê nói: “‘Y Thác Ni Đặc’ không nói cho anh biết sao? Là họ cũng không biết năng lực của tôi, hay là anh không có quyền hạn biết chuyện này?”

Liêu Thiên Hoa xám nói: “Ta, ta cũng không biết! Dù sao ta chỉ là một công cụ để đánh thức ‘Ong chúa’ của họ.”

“Trả lời câu hỏi của tôi lúc nãy, anh còn 4 phút.” Hạ Mê nói.

Liêu Thiên Hoa xám cắn răng nói: “Trừ phi cô…”

Hạ Mê không cho anh ta cơ hội nói tiếp, giơ tay ấn lên trán anh ta và nói: “Anh không có tư cách bàn điều kiện với tôi.”

“Tằm” phát động, năng lượng đục hóa trong cơ thể Liêu Thiên Hoa xám cũng biến mất.

Hạ Mê cảm nhận một chút, vẫn chỉ có 10 đồng đục hóa, có vẻ như “Bản Ngã Thật Sự” lại chạy mất rồi.

Cô quay người nhìn về phía đội viên xám của Đội Hai và Mễ Hướng Nghiên xám, nhanh chóng nhận ra ánh mắt của Phương Tử Hàm xám không đúng, bèn đến trước mặt cậu ta, như thường lệ lắp cằm cậu ta lại, tát cho cậu ta một cái.

Phương Tử Hàm xám yếu ớt nói: “Đây đều là cơ thể đồng đội của cô, ‘Ong chúa’, cô thật độc ác!”

“Cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, đều tốt hơn kết thúc ban đầu.” Hạ Mê nói không chút áy náy: “Anh còn 3 phút, sau 3 phút, tôi sẽ không hỏi nữa.”

Lần này, “Bản Ngã Thật Sự” cuối cùng cũng sợ hãi, nó nói: “Ta vốn là một con người, ở trong nước nợ rất nhiều tiền, không thể sống tiếp được nữa, nghe môi giới nói nhập cư trái phép từ Mexico vào Mỹ có thể sống tốt, nên đã tin lời họ, dùng tiền mua đường vào Mỹ từ tay họ, rời khỏi đất nước.

Không ngờ chưa đến Mỹ, đã bị cướp ở Mexico, tất cả tiền bạc đều mất hết. Ta vất vả lắm mới đến được Mỹ, mất hộ chiếu, tưởng rằng sau đó có thể tìm được công việc thu nhập 100 nghìn một tháng, hưởng y tế miễn phí của Mỹ, không ngờ lại trở thành người nhập cư bất hợp pháp, không có chút bảo đảm nào, mất tích cũng không ai quan tâm.

Có người phát tờ rơi, nói tham gia thí nghiệm thuốc mới sẽ được một triệu đô la Mỹ, ta thực sự quá nghèo, nên quyết định đi làm, không ngờ đó lại là khởi đầu của ác mộng.

Họ cho ta ăn một đống trứng côn trùng màu trắng, dùng các loại tia loạn xạ chiếu vào người ta, cơ thể ta bị phá hủy rồi lại tự hồi phục, suýt thì phát điên.

Họ khen ta, nói ta là người duy nhất sống sót trong thí nghiệm này, nói chỉ cần ta kiên trì, sẽ có được siêu năng lực, trở thành siêu anh hùng giống như Người Nhện vậy.

Ta không biết họ có nói thật không, nhưng ngoài tin tưởng ra thì ta còn có thể làm gì chứ? Nhỡ may là thật, ta còn có thể có siêu năng lực!

Ta vượt qua từng cuộc thí nghiệm, cuối cùng, ta có được năng lực xâm nhập ý thức người khác, đánh thức mặt tà ác trong lòng họ, nhưng những người áo trắng lại nói, sinh lực của ta đã cạn kiệt, không sống được bao lâu nữa.

Họ lại hỏi ta, có muốn bất tử không?

Tất nhiên là ta muốn! Thế là họ nói với ta, ta có thể thoát khỏi cái vỏ vô dụng của con người, đạt được sự bất tử thực sự.

Họ bảo ta soi một tấm gương, họ nói, đây là một đạo cụ đục hóa có năng lực đặc biệt, họ rất cần năng lực này, nhưng hy vọng tấm gương có thể tự mình sử dụng năng lực này bằng ý thức của mình.

Ý thức của ta có thể xâm nhập vào cơ thể người khác, họ đề nghị ta từ bỏ cơ thể của mình, chủ động để ý thức vào trong gương, từ đó về sau, chỉ cần gương không vỡ, ta sẽ bất tử.

Ta cũng biết mình sắp chết rồi, răng và tóc ta rụng hết, cơ thể đang lão hóa, toàn thân tỏa ra mùi thối rữa khó chịu. Ta không muốn chết, ta chỉ có thể thử.

Ta chủ động chuyển ý thức vào trong gương, không biết họ đã dùng cách gì để cố định ý thức của ta, tóm lại ta sống sót, họ gọi ta là ‘Gương bản ngã thật sự’.

Họ nói với ta, muốn giao cho ta một nhiệm vụ gian nan, bảo ta đánh thức bản ngã thật tiềm ẩn trong cơ thể ‘Ong chúa’, sau đó họ đặt ta trong vali, vận chuyển về nước.

Ta bị nhốt trong bóng tối, đợi không biết bao lâu. Điều này còn đau khổ hơn cả ngồi tù, không có ai nói chuyện với ta, ta chỉ có một mình.

Cho đến hai tháng trước, có người nói với ta, cơ hội đã đến, chỉ cần ta có thể đánh thức bản ngã thật của ‘Ong chúa’, sau này ta có thể tự do thay đổi cơ thể, chỉ cần ta có khả năng, thậm chí chiếm đoạt cơ thể của ‘Ong chúa’ cũng được.

Ta làm theo lệnh của họ, đợi đến khi một người bịt mắt nhìn thấy ta, bèn kiểm soát người này, điều khiển người này mở hai cái tổ, chờ ‘Ong chúa’ vào trong tổ.”

“Anh chắc chắn ‘Ong chúa’ họ nói là tôi?” Hạ Mê nói.

“Họ cho ta xem ảnh của cô.” Gương Bản Ngã Thật Sự nói.

Hạ Mê nhìn thời gian, nội dung Gương Bản Ngã Thật Sự nói quá dài, cô chỉ còn 5 phút.

Gương Bản Ngã Thật Sự nói: “Hạ Mê, tha cho ta đi. Đưa tấm gương đó cho ta, ta sẽ trở lại tấm gương đó, giải phóng ý thức trong gương.

Năng lực của ta rất mạnh, ta có thể trở thành đội viên của các cô, trở thành đạo cụ mạnh mẽ của cô, điều này không phải tốt hơn giết ta sao?

Ta cũng căm hận những người áo trắng đó, họ biến ta thành bộ dạng này, ta cũng muốn trả thù họ! Hãy để ta hợp tác với các cô.”

Gương Bản Ngã Thật Sự dùng khuôn mặt trẻ trung của Phương Tử Hàm van xin, vẻ mặt vừa sinh động vừa đáng thương.

Hạ Mê lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không tin một tấm gương vay tiền không trả, nhập cư bất hợp pháp, hợp tác với tổ chức tà ác, cuối cùng còn tìm cơ hội giết tất cả đồng đội của tôi.

Trước giờ anh chưa bao giờ nghĩ đến việc hối cải, anh nghe nói ‘Y Thác Ni Đặc’ coi trọng ‘Ong chúa’, nên anh muốn có sức mạnh của ‘Ong chúa’.

Tất cả những người có thể trở thành ‘Dung’ và ‘Thực’ đều phải có h.am m.uốn mạnh mẽ, anh là người tham lam, chắc chắn anh sẽ không thỏa mãn với việc chui rúc trong một tấm gương.

Nếu anh muốn hợp tác với chúng tôi, ngay khi gặp ‘Mắt’, hẳn là anh đã bộc lộ thân phận, hỗ trợ chúng tôi rồi.

Chính anh đã tự tay hủy hoại cơ hội duy nhất để cứu mình.”

Hạ Mê vừa nói vừa đặt tay lên trán của Phương Tử Hàm xám, giải phóng “Tằm”.

Vẫn là 10 đồng đục hóa.

“Phiền phức quá.” Hạ Mê nói.

Cô đồng thời đưa tay về phía những người còn lại, dùng “Tằm” bao bọc sáu người cùng một lúc, hút hết một loạt năng lượng đục hóa trong cơ thể họ.

Trong tổ chỉ còn mấy người này, đối tượng Gương Bản Ngã Thật Sự có thể chuyển đổi ý thức sang cũng chỉ có bọn họ, chỉ cần cùng lúc hút hết năng lượng đục hóa không thuộc về họ trong cơ thể, sẽ cắt đứt đường lui của Gương Bản Ngã Thật Sự.

Lần này Gương Bản Ngã Thật Sự nhập vào cơ thể Mễ Hướng Nghiên, nó cảm nhận được ý đồ của Hạ Mê, cuối cùng cũng bắt đầu hoảng loạn.

Nó muốn mở miệng van xin, nhưng hàm của mọi người đều đã bị Hạ Mê tháo rời, nó không thể nói, chỉ có thể phát ra tiếng kêu “a a a”.

Tim Hạ Mê lạnh như sắt đá, kiên định hút năng lượng trong cơ thể mọi người, khi dòng năng lượng đục hóa cuối cùng thuộc về Gương Bản Ngã Thật Sự bị ăn hết, sáu người đồng thời ngất đi.

Lần này, Hạ Mê hút được tròn 500 đồng đục hóa.

Năng lượng lớn như vậy, chắc là bản thể của Gương Bản Ngã Thật Sự rồi.

Hạ Mê nhắm mắt hồi tưởng lại việc mình vừa làm, không khỏi cảm thán: “Mình, thật quá ngầu!”

Trận chiến này không có khán giả, không ai khen cô.

Nhưng không sao, cô có thể tự khen mình.

Khen đủ rồi, Hạ Mê lấy tấm vải che gương xuống, khi đến phòng này, cô đã mang bản thể của Gương Bản Ngã Thật Sự trong tay Liêu Thiên Hoa xám theo.

Khi Hạ Mê gỡ tấm vải xuống, ngay khi tấm gương nhìn thấy ánh sáng, một cánh cửa bỗng xuất hiện, “Khiên” bước ra từ cửa.

Là “Mắt” cảm nhận được sự kiểm soát của Gương Bản Ngã Thật Sự biến mất, đã hóa giải tổ đen.

Sau khi “Khiên” xuất hiện, tấm gương lập tức vỡ vụn thành bụi.

Đồng thời, Hạ Mê cảm nhận được hai lãnh địa ở bên ngoài nhà máy thuốc cùng lúc biến mất.

Các đồng đội nằm dưới đất cũng r.ên rỉ đau đớn.

Liêu Thiên Hoa ôm gương mặt sưng vù, nói không rõ: “Hạ Mê!”

Nói xong hàm lại rơi.

Hạ Mê nhìn các đồng đội đầy thương tích với vẻ áy náy, cười khan nói: “Cái đó… không phải là… còn có Đội trưởng Liêu sao?”

Cô vội chạy đến bên Liêu Thiên Hoa, đầy vẻ cam chịu đưa tay ra: “Đội trưởng Liêu cứ thoải mái hấp thụ năng lượng đi, bao nhiêu cũng được!”

Có lẽ là quá áy náy, lần này thậm chí Hạ Mê còn không nảy sinh ý định giết người, để Liêu Thiên Hoa hấp thụ 300 đồng đục hóa của cô.

Sau khi chữa trị xong cho tất cả các đồng đội, Hạ Mê còn chủ động đưa Liêu Thiên Hoa 80 đồng đục hóa, giúp anh có đủ tròn 100 đồng đục hóa.

Thu Hải Lam thấy Hạ Mê lộ ra vẻ mặt áy náy, đến vỗ vai cô nói: “Không cần áy náy, cô làm đúng rồi!”

Mễ Hướng Nghiên cũng nói: “Không phải chúng ta đã qua màn rất hoàn hảo sao?”

Hạ Mê thở phào, ngáp một cái nói: “Đúng vậy, hoàn hảo…”

Chưa nói hết câu, cô đã “bịch” một tiếng ngã xuống đất, mệt đến mức không mở nổi mắt, ngủ thiếp đi luôn.

Phải rồi, cô đã không ngủ ba ngày ba đêm rồi.

Mệt quá đi.