Là thủ lĩnh nhặt ta về từ bãi tha ma, dạy ta luyện võ.
Ông ấy nói nếu ta học tốt, đó chính là hồi báo lớn nhất đối với ông.
Ta liều mạng học, ngày qua ngày luyện võ.
Năm mười bốn tuổi, thủ lĩnh nói ta đã học thành tài, liền đưa ta vào cung làm ám vệ.
Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Công chúa, khi đó nàng mười hai tuổi.
Thì ra thế gian này còn có những tiểu nhân nhi phấn điêu ngọc trác như vậy, nàng là tiểu cô nương đáng yêu nhất mà ta từng thấy.
Ta nhớ rõ có một lần, nàng học nữ công không được, bổ nhào vào lòng Hoàng Hậu nương nương khóc, Hoàng Hậu nương nương thương xót, dỗ dành nàng rồi làm lại cho nàng.
Ai ngờ tiểu Công chúa ham chơi, chỉ nghĩ đến chạy ra ngoài, lại không chịu học nữa, Hoàng Hậu nương nương tức giận, không cho nàng ăn tối.
Ta sợ tiểu Công chúa bị đói, liền đặt bánh hoa quế mới mua lên bàn.
Tiểu Công chúa ăn xong, miệng còn thơm lừng.
Lúc ấy nàng vẫn chưa biết đến sự tồn tại của ta.
Ta chỉ lặng lẽ ở trong bóng tối bảo vệ nàng.
Nàng biết đến ta khi nàng mười bốn tuổi.
Công chúa mười bốn tuổi rất bướng bỉnh, hay trêu chọc tiểu cung nữ, còn leo cây nữa. Một hôm nàng leo cây bị ngã, ta vội vã ra tay đỡ nàng, nàng rưng rưng nước mắt nhìn ta, tò mò hỏi ta là ai.
Ta trả lời nàng, ta là ám vệ của nàng, sẽ luôn bảo vệ nàng.
Nàng hỏi ta, liệu có thể bảo vệ nàng cả đời không.
Ta gật đầu, nói sẽ.
Kể từ lúc đó, nàng trở thành tính mạng của ta..
Khi nàng mười sáu tuổi, hoàng đế tìm cho nàng một vị Phò mã, là nhi tử của Đại Tư Mã.
Ta lén lút nhìn vị Phò mã đó, hắn dung mạo tuấn mỹ, quả thực xứng đôi với Công chúa.
Ngày Công chúa kết hôn, ta uống say suốt một đêm.
Ta không muốn nàng lấy chồng.
Nhưng ta chỉ là một ám vệ, dù Công chúa không gả cho nhi tử của Đại Tư Mã thì Phò mã cũng không phải là ta.
Ta không xứng với nàng.
Sau hôn lễ, bọn họ rất ân ái nhưng ta luôn cảm thấy Phò mã không thật sự yêu Công chúa như vậy.
Sau đó, Công chúa mang thai.
Phò mã đưa về một nữ tử, là Từ Thiên Thiên, con gái của Từ tướng.
Ta không thích nữ tử này, nàng ta đoạt lấy những thứ của Công chúa.
Ban đầu Công chúa chỉ không vui nhưng chưa bộc lộ quá nhiều.
Cho đến khi Công chúa mất đi hài tử.
Ngày ấy, ta luống cuống.
Ta chưa bao giờ thấy nhiều m.á.u như vậy.
Công chúa nhỏ bé như thế, sao lại có thể có nhiều m.á.u đến vậy?
Máu chảy nhiều như vậy, đau đớn biết bao.
Ta hận không thể dùng mạng mình để thay thế Công chúa, nhưng mà không thể.
Công chúa mất con.
Nghe trong cung nói, đó là một đứa bé trai.
Từ đó, Công chúa ngày càng gầy yếu, tính tình cũng ngày càng lạnh lùng.
Ta mua bánh hoa quế cho nàng nhưng nàng không ăn.
Ta thề sẽ báo thù cho Công chúa.
Cơ thể Công chúa có chút chuyển biến tốt nhưng Đại Tư Mã, tức là phụ thân của Phò mã, lại tiếm vị.
Họ g.i.ế.c hoàng phụ và hoàng mẫu của Công chúa, còn phong Công chúa làm Thái Tử Phi.
Đêm hôm đó, Công chúa đã làm loạn trong phòng.
Kể từ đó, trắc phi Từ Thiên Thiên càng thêm kiêu ngạo.
Ta đã lén lút dạy dỗ nàng ta nhưng nàng ta vẫn không biết kiềm chế.
Phò mã đăng cơ.
Hắn lại dám phong Từ Thiên Thiên làm hậu, còn Công chúa chỉ là Quý phi.
Ta thật sự muốn g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.
Đáng tiếc vẫn không có cơ hội.
Làm Hoàng Hậu, Từ Thiên Thiên càng thêm kiêu ngạo, không có chuyện gì là lại đến nhục mạ Công chúa.
Nàng ta lấy danh nghĩa là Hoàng hậu kim tôn ngọc quý, để Công chúa phải hầu hạ nàng ta, dâng trà quạt mát.
Ta thật sự muốn g.i.ế.c nàng ta, để giải nỗi hận trong lòng.
May mà Công chúa không hề suy sụp, nàng đã ra lệnh cho ta cho Từ Thiên Thiên uống thuốc độc.
Việc này, ta tất nhiên là vui mừng, ta còn tăng liều thuốc lên.
À đúng rồi, Công chúa còn tặng cho ta một vòng tay, là Hoàng Hậu nương nương để lại cho nàng.
Ban đầu ta không có ý định nhận nhưng Công chúa nói nàng hy vọng ta sống thật tốt, vậy nên ta nhận lấy.
Ta giúp Công chúa thu thập chứng cứ phạm tội của nhà Từ tướng, những chứng cứ đó đủ để diệt cả chín tộc.
Nhưng Phò mã lại bất công, hắn bảo vệ nhà Từ tướng.
Công chúa hẳn là rất đau lòng.
À, đúng rồi, khi thu thập chứng cứ phạm tội, ta thấy một cây trâm hoa sen ngọc, nhuỵ trắng lá xanh, ta thấy rất đẹp, liền mua về cho Công chúa.
Sau đó ta còn thấy Công chúa đeo cây trâm ấy, nghĩ chắc nàng rất thích nó.
Rồi sau đó, Công chúa chủ động tranh sủng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta giúp nàng cho Từ Thiên Thiên uống thuốc độc.
Đột nhiên một ngày, Công chúa nói bánh hoa quế rất ngon, bảo ta mua cho nàng.
Thì ra Công chúa biết bánh hoa quế là ta đã giữ lại cho nàng.
Sau này mỗi lần xuất cung, ta đều mua bánh hoa quế cho Công chúa.
Khi nàng ăn bánh hoa quế, giống như một đứa trẻ, như thể mọi chuyện không hề xảy ra, nàng vẫn là Công chúa ngây thơ vui vẻ như ngày nào.
Công chúa thật sự được sủng ái.
Nhưng mà, là nhờ vào diễn kịch.
Tiểu Công chúa của ta đâu có mảnh mai như vậy, rõ ràng là một người mạnh mẽ nhưng Phò mã cố tình không thích, lại ép buộc phải thích Công chúa diễn kịch để tạo ra dáng vẻ kệch cỡm.
Phò mã đối với Công chúa tốt hơn vài phần, Công chúa liền nhanh chóng bố trí nhân thủ trong cung.
Ta hỏi Công chúa có cần ta g.i.ế.c Phò mã không, Công chúa nói muốn ta sống thật tốt.
Kỳ thật trong lòng ta đã có đáp án.
Ngày ấy, khi ra ngoài cung làm việc, ta thấy một bộ khuyên tai trân châu rất đẹp, liền mua về cho Công chúa.
Cũng không biết Công chúa có thích hay không.
Kỳ thật lúc này, Công chúa chưa phải là lúc được sủng ái nhất.
Công chúa được sủng ái nhất là vào lúc Từ Thiên Thiên la lối khóc lóc sau này.
Ngày ấy, ban thưởng như nước chảy vào Phượng Thần cung.
Ban thưởng có một bộ trang sức trân châu, những viên trân châu mượt mà, so với đôi khuyên tai trân châu mà ta mua cho Công chúa còn đẹp hơn nhiều.
Thế nhưng, trong cung, được sủng ái thì có nghĩa là phải tranh giành sủng ái.
Đêm đó, Phò mã lại đến với Công chúa.
Ta cảm thấy toàn thân khó chịu, ta thật muốn g.i.ế.c Phò mã.
May thay, vào lúc mấu chốt, Từ Thiên Thiên đã đến.
Nàng ta kéo Phò mã đi.
Chỉ có một lần đó, ta mới cảm thấy biết ơn Từ Thiên Thiên.
Ta có một chút vui mừng nhưng lại rất lo lắng, thậm chí là ghen tị.
Ta vui vì lần này Phò mã không ngủ lại nhưng lại lo lắng không biết lần sau Công chúa sẽ ứng phó thế nào, lại ghen tị Phò mã có thể…
Quả nhiên, loại chuyện này có một lần thì có hai lần.
Đêm đó, Phò mã lại đến.
Công chúa không còn lý do để đuổi Phò mã đi.
Từ Thiên Thiên cũng không đến.
Ta thấy Phò mã ôm Công chúa vào phòng.
Ta ghen tị đến muốn chết.
Ta liều mạng khắc chế bản thân nhưng không thể.
Vừa vào cửa, ta liền phóng ám khí khiến Phò mã ngất xỉu.
Ta hỏi Công chúa, nàng có thích Phò mã không.
Công chúa nói nàng không thích Phò mã.
Lần sau, Từ Thiên Thiên biết chuyện này, liền tìm lý do để kéo Phò mã đi.
Ta thực sự vui mừng, bởi vì Công chúa không cần phải đối mặt với người mà nàng không thích nữa.
Thời gian trôi qua, trung thu sắp đến.
Công chúa lo liệu yến tiệc trung thu, nàng mời gánh hát nổi tiếng nhất trong thành đến biểu diễn.
Ta nghĩ kỹ rồi, ta muốn trà trộn vào đó, g.i.ế.c Phò mã.
Trước khi yến tiệc bắt đầu, ta lén lút bỏ một cái vòng tay vào gương lược của Công chúa.
Vòng tay này là của thủ lĩnh, ông ấy nói, khi nào ta gặp được nữ tử mình thích thì đưa vòng tay này cho nàng.
Ta thực sự thích Công chúa, mặc dù không biết nàng có thích ta hay không nhưng ta thích nàng là đủ rồi.
Ta vốn tưởng rằng mình sẽ không gặp được Công chúa.
Ai ngờ, khi ta đi vào đại điện, lại thấy Công chúa cùng thị nữ của nàng ngồi hóng gió ở đình.
Ta không dám dừng lại, chỉ có thể bước nhanh qua đi.
Ta không muốn làm Công chúa thấy cảnh tượng đẫm máu.
Nhưng, vì sao lại có người muốn ám sát Công chúa?
Dù sao cũng không thể quan tâm nhiều như vậy.
Ta từ bỏ cơ hội trực tiếp g.i.ế.c Phò mã, quyết định đi cứu Công chúa.
Thật tốt, Công chúa không có việc gì.
Chỉ là, Cấm Vệ Quân đã đến.
Tốc độ của ta phải nhanh hơn, nếu không không thể g.i.ế.c được Phò mã.
Ta ném trường thương ra ngoài.
Trường thương xuyên thủng n.g.ự.c Phò mã.
Cấm Vệ Quân lập tức xông tới.
Ta tay không tấc sắt nhưng ta muốn sống.
Ta muốn sống, muốn ở bên Công chúa đến già.
Nhưng hai tay không đánh lại bốn tay.
Ta bị Cấm Vệ Quân c.h.é.m đến m.á.u tươi đầm đìa.
Ta ngã xuống.
Trước khi nhắm mắt lại, ta quay đầu liếc nhìn Công chúa một cái.
Công chúa thật đẹp.
Nàng còn mang theo cây trâm bạch ngọc mà ta đã tặng cho nàng.