Phượng Quy Về Thần

Chương 2



Thiên Nhất là ám vệ mà phụ hoàng để lại cho ta, từ khi ta mười tuổi đã đi theo bên cạnh ta, cứu ta không biết bao nhiêu lần.

 

Khi ta mười bốn tuổi, lần đầu gặp Thiên Nhất, hắn ta nói, ta chính là mạng của hắn, chỉ cần hắn sống sẽ không ai làm hại được ta.

 

Tới nay ta vẫn còn tồn tại, không thể không có công của Thiên Nhất.

 

“Vậy ngươi ở bên ta cả đời có được không?” Ta mỉm cười nhìn Thiên Nhất, ánh mắt rung động.

 

Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, ai có thể không động lòng?

 

“Thuộc… thuộc hạ, tuân mệnh.” Thiên Nhất đỏ mặt, không dám nhìn ta.

 

“Vòng tay này tặng cho ngươi.” Ta tháo vòng tay đưa cho Thiên Nhất: “Đây là mẫu hậu đi chùa Hộ Quốc cầu được.”

 

“Thuộc hạ không dám nhận.” Thiên Nhất cúi đầu càng thấp.

 

“Ngẩng đầu lên nhìn ta, ta hy vọng ngươi sống, ngươi hiểu không?” Ta nhìn thẳng vào đôi mắt Thiên Nhất, đưa vòng tay qua.

 

“Thuộc hạ nhất định sẽ sống tốt, không phụ sự kỳ vọng của Công chúa.” Thiên Nhất nhận lấy vòng tay, nghiêm túc nói.

 

Ta nhìn Thiên Nhất  ngốc nghếch, hắn đã động lòng.

 

Vậy thì, ai không yêu mỹ nhân?

 

Chữ Doanh không đến cung của ta, mỗi lần ta thỉnh an lại thường gặp hắn đi thăm Từ Thiên Thiên. Ta chỉ có thể đứng bên nhìn bọn họ ân ái, không thể tỏ thái độ gì.

 

Ngay từ đầu, mỗi ngày Từ Thiên Thiên đều bắt ta quỳ nửa canh giờ, về sau có lẽ cảm thấy nhàm chán, nàng ta bắt ta dâng trà.

 

Mỗi ngày ta đều dâng trà, móng tay cũng giấu thuốc vào.

 

Không phải là thứ độc huyết phong hầu gì, chỉ là một loại thuốc nhẹ khiến nàng ta khó ngủ vào ban đêm mà thôi.

 

Nếu nàng ta thích uống trà ta pha, ta sẽ để nàng ta từ từ uống.

 

Nếu Chữ Doanh thích những nữ tử mảnh mai, vậy thì Từ Thiên Thiên không hề mảnh mai, khi nào hắn sẽ nhận ra điều đó?

 

Ba tháng đã trôi qua, ta đã dâng trà cho Từ Thiên Thiên quá lâu.

 

Tính lượng thuốc, đủ để khiến nàng ta đêm không thể ngủ, tâm trạng bực bội nhưng nếu muốn tìm ra nguyên nhân bệnh, sợ là rất khó.

 

“Tỷ tỷ, sao trà hôm nay có vẻ lạnh vậy?” Từ Thiên Thiên mặc bộ phượng bào đỏ rực, ánh sáng từ mặt trời chiếu xuống khiến nàng càng thêm chói mắt, nhưng vẫn không thể che lấp được sự khó chịu trong mắt.

 

“Thần thiếp sẽ đi đổi một ấm khác.”

 

Ta nhìn vẻ yếu đuối của mình nhưng thủ đoạn lại hoàn toàn trái ngược. Tay ta lật nhẹ, cả ấm trà liền hắt vào quần áo Từ Thiên Thiên.

 

Ta nghỉ ngơi dưỡng sức không có nghĩa là ta dễ bị khi dễ, vậy mà những thủ đoạn bỉ ổi như vậy lại được dùng để sỉ nhục ta sao?

 

“Hoàng Hậu nương nương tha tội.” Ta lập tức tạ tội.

 

“Hay cho Bạch Lạc, ngươi……” Từ Thiên Thiên nổi trận lôi đình, chỉ tay vào mũi ta.

 

“Hoàng Hậu đây là sao vậy? Sao lại hành động thất lễ như thế?” Chữ Doanh, người luôn thiên vị Từ Thiên Thiên, cũng phải nhíu mày.

 

“Bệ hạ, sao ngài lại đến đây? Sao cung nhân lại không thông báo?” Từ Thiên Thiên lại khôi phục vẻ ngoài dịu dàng nhưng lời nói không còn dịu dàng như trước.

 

“Trẫm muốn đi đâu, cần phải để ngươi cho phép sao?” Chữ Doanh có vẻ tâm trạng không tốt.

 

“Bệ……” Từ Thiên Thiên nói xong liền ngất đi.

 

Chữ Doanh vội vã ôm Từ Thiên Thiên, cuống quít nói: “Truyền thái y!”

 

Xem ra, thuốc này vẫn chưa đủ hiệu quả đối với Từ Thiên Thiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

……

 

“Chúc mừng Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương có hỉ, đã ba tháng rồi.”

 

Sắc mặt Chữ Doanh không thay đổi nhưng giọng nói lại có chút run rẩy: “Thưởng!”

 

Lần trước Chữ Doanh vui mừng như thế là khi cưới ta.

 

Ngay cả khi chúng ta có con, hắn cũng chưa từng vui mừng như vậy.

 

“Quý phi Bạch Lạc chống đối Hoàng Hậu, giáng xuống làm Bạch phi.” Chữ Doanh không thèm nhìn ta, trong giọng nói không hề che giấu sự chán ghét chút nào.

 

Trước đây, ta luôn không hiểu vì sao hắn lại chán ghét ta.

 

Giờ đây, ta thật sự hiểu rồi, hắn không thích bị ta che lấp ánh sáng, hắn càng hy vọng ta dựa vào hắn để sống sót.

 

Hắn thích Từ Thiên Thiên, kiểu nữ tử như cây tơ hồng, mềm yếu và dễ bị kiểm soát.

 

Nhưng ta là Bạch Lạc, sinh ra đã cao quý kiêu ngạo, làm sao có thể khuất phục trước hắn?

 

“Thiên Thiên, chúng ta có con rồi.” Chữ Doanh nắm tay Từ Thiên Thiên, ánh mắt ôn nhu là thứ lâu rồi ta chưa thấy.

 

“Hoàng Thượng, ngài đừng trách tỷ tỷ, là do thần thiếp không tốt, thần thiếp để tỷ tỷ phải dâng trà cho thiếp…… Đều là lỗi của thần thiếp...” Từ Thiên Thiên lấy khăn tay lau mặt nhưng không có nước mắt.

 

“Hoàng Hậu thiện tâm, Bạch phi ngươi cứ ở trong cung sao chép kinh thư, cầu phúc cho Hoàng Hậu và hoàng tử trong bụng. Không được ra ngoài.”

 

“Thần thiếp lĩnh chỉ, tạ ơn.”

 

Ta nhìn hai người  bọn họ kẻ xướng người hoạ, chỉ cảm thấy vô cùng chán nản.

 

3

 

Không cần ngày ngày thỉnh an, ta chỉ muốn được thanh nhàn.

 

Ngày hôm đó, ta nghiêng người nằm trên trường kỷ, ngủ gật. Thiên Nhất lặng lẽ đứng bên cạnh ta, không phát ra tiếng động nào.

 

“Công chúa, thời cơ đã đến.”

 

“Rất tốt, hôm nay tiến hành đi.” Ta không hề mở mắt, chỉ nghe thấy âm thanh kim loại chạm vào bàn.

 

Ngay sau đó là tiếng bước chân của Thiên Nhất rời đi.

 

Thiên Nhất xuất cung, sau đó mang về cho ta một ít đồ chơi nhỏ.

 

Ta cầm cây trâm cài trên bàn, tinh tế thưởng thức.

 

Đó chỉ là một cây trâm cài đơn giản, nếu nói có gì đặc biệt, có lẽ là hoa sen trên trâm, với những cánh hoa màu xanh đậm.

 

Không phải đồ gì giá trị, chỉ là rất đặc biệt, ta tùy tay bỏ vào trong gương lược.

 

Ngày hôm sau, vào giờ cơm trưa, trong cung đã lan truyền tin đồn Hoàng đế muốn phế hậu...

 

Cả cung đều xôn xao, ngay cả những cung nữ quét dọn cũng bàn tán sôi nổi.

 

Người ta bảo Từ Thiên Thiên bị liên lụy việc của Từ thừa tướng, sắp bị phế hậu.

 

Thậm chí có tin đồn nói hắn muốn lập ta làm hậu.

 

Trong lòng ta chỉ biết cười thầm, sao có thể như vậy?

 

Đừng nói đến việc Từ Thiên Thiên đang mang thai, chỉ riêng việc Chữ Doanh luôn nhân nhượng với nàng ta thì làm sao nàng ta có thể bị phế?

 

Còn ta, chỉ là một Công chúa mất nước, sao có thể được lập làm hậu?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com