Phượng Quy Về Thần

Chương 9



Hắn thậm chí không gọi ta là Công chúa, có lẽ đang tức giận.

 

Ta nhận lấy bánh hoa quế mà không nói gì.

 

"Công chúa thích bệ hạ sao?" Trong bóng tối, ta không nhìn rõ ánh mắt của Thiên Nhất.

 

"Không thích." Ta dứt khoát đáp: "Ngừng thuốc của Từ Thiên Thiên lại."

 

"Được." Thiên Nhất nói xong liền rời đi, không ngoảnh lại.

 

Ta nhìn bóng dáng hắn, rồi nhìn Chữ Doanh, cảm thấy thật bất đắc dĩ.

 

Suy nghĩ một lúc, ta lấy trâm cài đầu tạo một vết thương nhỏ, rồi bôi m.á.u lên đệm...

 

Hôm sau.

 

Khi tỉnh lại, Chữ Doanh nhìn vết m.á.u đỏ trên đệm, áy náy nói:

 

"A Lạc, thật xin lỗi, lần sau trẫm sẽ cẩn thận hơn."

 

Ta chỉ mỉm cười, không nói gì.

 

Bữa sáng vừa qua, canh gà đen, nhân sâm, tuyết yến và các loại đồ bổ được mang tới trước mặt ta. Xem ra, Chữ Doanh vẫn chưa nghi ngờ gì.

 

Ba ngày liền, Chữ Doanh chỉ ôm ta ngủ.

 

Trong cung, được ân sủng thì đương nhiên là tốt.

 

Nhân lúc còn được sủng ái, ta âm thầm cài tay chân vào Kim Long Điện của Chữ Doanh.

 

Không biết từ khi nào, phần lớn người trong Kim Long Điện đã thuộc về ta.

 

Thời gian trôi qua nhanh chóng, ta không còn lý do để từ chối ân sủng của Chữ Doanh.

 

Khi đang băn khoăn tìm cách thoái thác, Từ Thiên Thiên lại "giải vây" cho ta, Thái y nói long thai yếu ớt, cần hoàng đế dùng long khí để bồi dưỡng.

 

Có lẽ vì ta ngừng thuốc của Từ Thiên Thiên, nàng ta lại trở về dáng vẻ yếu đuối, nhu nhược trước đây.

 

Chữ Doanh rất thích nàng ta.

 

Vậy là ta được nhàn rỗi, thật sự khiến ta rất vui mừng.

 

Một ngày nọ, Liên Nhi đùa với ta: "Công chúa, nô tỳ nghe nói Phượng Nghi Cung ban đêm không yên ổn, tiếng mèo hoang kêu gào không ngớt."

 

Ta che miệng cười. Từ Thiên Thiên đã mang thai hơn bảy tháng, bọn họ quả thực gan lớn.

 

Nhưng những chuyện đó không liên quan đến ta.

 

Một tháng sau là yến tiệc Trung Thu, theo quy củ phải mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan trong triều.

 

Đây là yến hội lớn đầu tiên kể từ khi Chữ Doanh đăng cơ, nên đương nhiên trường hợp này phải được tổ chức càng long trọng càng tốt.

 

Từ Thiên Thiên thân thể nặng nề, mọi việc của yến tiệc đều do một mình ta lo liệu.

 

Cứ để bọn họ tận hưởng một lần Trung Thu cuối cùng, sang năm e rằng không còn cơ hội nữa.

 

Ta cố ý mời gánh hát nổi tiếng nhất kinh thành. Khi Chữ Doanh còn là Thái tử, Từ Thiên Thiên thường mời gánh hát này vào phủ biểu diễn.

 

Đã là Trung Thu cuối cùng của bọn họ, sao ta lại không để bọn họ được vui vẻ một lần cuối cùng?

 

12

 

Thoắt cái, Trung Thu đã đến.

 

Khi Liên Nhi trang điểm cho ta, trong hộp trang sức xuất hiện thêm một vòng tay bạch ngọc.

 

Ngọc trắng phớt xanh, rất giống cây trâm hoa sen bằng ngọc trắng mà Thiên Nhất từng tặng ta. Có lẽ đây là lễ vật Trung Thu hắn gửi đến.

 

Nhưng tại sao hắn không tự tay đưa cho ta?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta đeo vòng ngọc lên tay, còn cây trâm thì đưa cho Liên Nhi: “Liên Nhi, cài cây trâm này lên.”

 

“Công chúa, cây trâm này không hợp với kiểu trang điểm hôm nay.”

 

“Không sao, chỉ cần cài vào là được.”

 

“Lấy thêm cây phượng loan thoa phụ hoàng ban cho ta, mang lên.”

 

“Dạ.”

 

Nhìn mình trong gương, đầu đầy châu ngọc lấp lánh, lòng ta dâng lên một nỗi bi ai.

 

Trung Thu là ngày đoàn viên, cả nhà sum họp vui vẻ.

 

Nhưng ai sẽ đoàn viên cùng ta?

 

Nhà của ta, giờ ở đâu?

 

Ta chỉ còn lại Liên Nhi và Thiên Nhất. Ta nhất định phải bảo vệ bọn họ.

 

Ta đứng dậy, bước đi trên con đường dài trong cung. Ánh trăng từ từ rải xuống, vạn vật như được phủ một lớp sương mỏng.

 

Khung cảnh này tuy đẹp nhưng lại phảng phất vẻ lạnh lẽo thê lương.

 

Đến đại điện tổ chức yến tiệc, nơi đây rực rỡ đèn hoa, tràn ngập không khí vui tươi, hoàn toàn trái ngược với cảnh bên ngoài.

 

“Tham kiến bệ hạ, tham kiến Hoàng Hậu nương nương.”

 

Chữ Doanh ngồi ngay ngắn trên cao:

 

“Quý phi miễn lễ. Yến hội này, trẫm rất hài lòng.”

 

“Tạ bệ hạ.”

 

Ta chậm rãi bước về ghế của mình, vừa ngồi xuống liền kín đáo quan sát Từ Thiên Thiên.

 

Nàng mặc phượng bào màu đỏ dệt kim, đầu đội mũ chín phượng đính ngọc trai, vòng cổ và khuyên tai đều gắn hồng bảo thạch.

 

Khuôn mặt nàng ta giống như đĩa ngọc, mắt tựa hồ nước mùa thu, đôi môi đỏ tươi.

 

Có lẽ do đã mập lên vài phần, nàng không còn khắc nghiệt như trước mà toát lên vẻ dịu dàng mẫu tính.

 

Vốn dĩ dung mạo nàng ta đã không tệ, lại thêm trang điểm tinh xảo, quả thực đẹp mắt. Nếu không, Chữ Doanh cũng không đến mức si mê nàng ta như vậy.

 

Nhưng khi nàng ta ra tay với ta và Liên Nhi, càng nhiều lần nhục mạ ta dưới danh nghĩa Hoàng Hậu thì dáng vẻ không hiền hậu đến vậy.

 

Ánh mắt ta dời sang Chữ Doanh. Hắn đội mũ miện, khoác long bào màu đen thêu rồng vàng, dung mạo tuấn tú.

 

Hắn và Từ Thiên Thiên đúng là một cặp trời sinh.

 

Tiếng đàn sáo vang lên, tiếng chúc mừng rộn rã khắp nơi.

 

Giữa không khí náo nhiệt như vậy, ta vẫn cảm thấy mình lạc lõng, giống như không thuộc về nơi này.

 

Từng ly rượu cạn xuống, đầu óc ta dần choáng váng, n.g.ự.c như bị đè nén.

 

Tửu lượng của ta không tốt, nên ta rời bàn tiệc để ra ngoài hít thở không khí.

 

Trăng tròn treo cao trên bầu trời.

 

Ta cùng Liên Nhi bước chậm rãi trong hoa viên nhỏ, gió lạnh thổi qua làm ta tỉnh táo hơn phân nửa.

 

Phía trước là một đoàn bóng đen?

 

Ta nhìn kỹ lại, hóa ra là các diễn viên mặc phục trang biểu diễn, chắc là gánh hát được mời vào cung.

 

Nhưng bóng lưng kia lại khiến ta thấy quen mắt.

 

Ta cứ cảm giác đã gặp ở đâu đó nhưng mãi không nhớ ra.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com