Bên ngoài phòng bệnh, Kỷ Điềm Điềm vẫn tiếp tục lớn tiếng:
“Cô Lâm, cho dù cô chê anh Giang bị tàn phế, thì anh ta cũng là chồng sắp cưới của cô.”
“Anh ta hiện đang hôn mê trong ICU, vậy mà cô chẳng buồn nhìn lấy một lần.”
“Nếu khi đó cô chịu kéo anh Giang lại, có lẽ anh ta cũng sẽ không thành ra như vậy.”
Hay thật, đúng kiểu bẻ cong sự thật.
Trong livestream, Kỷ Điềm Điềm không nhắc đến chút gì về mối quan hệ mờ ám giữa cô ta và Giang Văn Cảnh, cũng chẳng nói rằng chính vì cô ta mà Giang Văn Cảnh mới bị tàn tật.
Làm gì có chuyện tôi để Kỷ Điềm Điềm đổ cái nồi này lên đầu tôi được?
Tôi mở cửa phòng bệnh, nhìn cô ta đang rưng rưng nước mắt như hoa lê trong mưa, khoanh tay lạnh lùng nói:
“Câu đó đáng ra phải hỏi cô mới đúng. Cô có thời gian không ở bên Giang Văn Cảnh mà canh chừng, lại chạy tới đây làm loạn là sao?”
Kỷ Điềm Điềm thấy tôi bước ra, nước mắt rưng rưng nhìn tôi:
“Cô Lâm, tôi biết giờ cô chê anh Giang, nhưng chẳng lẽ cô không để tâm đến tình cảm bao năm qua của hai người sao?”
Nhìn cô ta cứ không ngừng hắt nước bẩn lên đầu tôi, thậm chí còn định đạo đức cưỡng ép, tôi lạnh lùng cười:
“Chẳng phải Giang Văn Cảnh vì cứu cô mà mới tàn phế sao?”
“Cũng chính vì cô mà anh ta mới lỡ mất thời gian cứu chữa tốt nhất.”
“Giờ cô có thời gian đến đây rao giảng đạo đức với tôi, lại không có thời gian ở cạnh người cứu mạng mình. Lương tâm cô bị chó gặm rồi à?”
Kỷ Điềm Điềm bị tôi dồn dập chất vấn đến sững sờ.
Cô ta vừa định mở miệng, tôi đã “bốp” một cái tát thẳng vào mặt.
“Cái tát này là tôi thay bản thân mình đánh cô, cái thứ chen chân vào chuyện tình cảm người khác.”
“Cô Kỷ à, làm người thì nên có lương tâm. Không nói Giang Văn Cảnh là người cứu mạng cô, chỉ nói những năm qua nhà họ Giang chu cấp cho cô, cô cũng nên biết ơn biết nghĩa chứ?”
Tôi vừa tát vừa nói, cả người như hóa thành nữ nữ hoàng tát người.
Trước kia tôi chưa từng nghĩ, tát người mà lại có thể sảng khoái đến thế.
Chẳng mấy chốc, Kỷ Điềm Điềm đã bị tôi tát cho mặt sưng vù như đầu heo ngay trên livestream.
Tôi bỏ lại một câu:
“Giang Văn Cảnh vì cô mà mất đi đôi chân, thậm chí còn mất khả năng sinh con, chắc chắn cô sẽ phải chịu trách nhiệm với anh ta, đúng không?”
Nói xong, tôi quay lưng rời đi.
Kỷ Điềm Điềm ôm mặt, nước mắt đọng lại trên gò má, cả người đã bị tát đến ngơ ngác.
Dân mạng trong phòng livestream cũng đâu phải ngốc, lại có người biết chuyện nhảy vào tiết lộ.
Chẳng bao lâu, Kỷ Điềm Điềm đã bị dán đủ loại nhãn: “tiểu tam”, “trà xanh”, “vong ân bội nghĩa”.
Những người trước đó còn chửi tôi lập tức đổi hướng, quay sang ném đá Kỷ Điềm Điềm.
[Ôi trời, hóa ra người thật sự là trà xanh tiểu tam vong ân bạc nghĩa lại là ả này!]
[Cái mặt nhỏ này có phải bị dầu cống ướp cho nhiễm mùi rồi không, thiu quá!]
[Bao nhiêu tuổi rồi còn gọi “anh Giang” này “anh Giang” nọ, buồn nôn quá thể!]
……
Kỷ Điềm Điềm ôm mặt khóc thút thít.
Cô ta vừa định tiếp tục đổ trách nhiệm lên đầu tôi thì bị mẹ của Giang Văn Cảnh ở phía sau giận dữ đá cho một cú ngã nhào.
“Con trai tôi còn đang hôn mê bất tỉnh mà cô còn mặt mũi đi livestream à?!”
“Kỷ Điềm Điềm, cô đúng là đồ sao chổi!”
Mẹ Giang vừa đánh vừa mắng, đạp Kỷ Điềm Điềm lăn qua lộn lại như bóng đá.
Nghe tiếng mẹ Giang đang trút giận ngoài cửa, lòng tôi sướng không tả xiết.
Trong nguyên tác, Kỷ Điềm Điềm yêu Giang Văn Cảnh sâu đậm, mẹ Giang cũng coi cô ta như con gái ruột.
Nhưng giờ, Giang Văn Cảnh vừa mới tàn phế, Kỷ Điềm Điềm đã muốn phủi tay bỏ mặc.
Giữa mẹ Giang và cô ta giờ là nước với lửa, còn đâu tình mẹ con thắm thiết?
Không biết sau khi mấy fan từng mê couple mẹ con này thấy cảnh này thì sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
6
Vài ngày sau, Giang Văn Cảnh được chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh thường.
Việc đầu tiên anh ta làm sau khi tỉnh lại chính là muốn gặp tôi.
Phản ứng đầu tiên của tôi là:
Có bệnh à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hay là anh ta dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, lần cắt cụt này cắt luôn cả não rồi?
Nhưng cuối cùng tôi vẫn chọn đi gặp Giang Văn Cảnh.
Tôi cũng muốn mượn tình trạng thê thảm của anh ta để nhắc nhở bản thân rằng, thương xót đàn ông thì cả đời xui xẻo.
Những ngày qua bị mẹ Giang đả kích, đám bình luận đang uể oải bỗng sôi nổi trở lại khi thấy tôi chịu đi gặp Giang Văn Cảnh.
[Tôi biết ngay Lâm Nhược Tuyết vẫn còn yêu Giang Văn Cảnh, mấy ngày nay chỉ là thương thay cho số phận anh ta mà thôi!]
[Giang Văn Cảnh thật sự quá thảm, mong là nữ chính hay nữ phụ gì cũng được, nhanh chóng có ai đó đến cứu rỗi anh ta đi.]
[Nữ phụ độc ác cố lên! Chỉ cần cô cứu Giang Văn Cảnh, tôi sẽ tuyên bố cô mới là nữ chính!]
Nữ chính? Ai thèm chứ?
Tôi đeo khẩu trang, che mũi, đi đến phòng bệnh của Giang Văn Cảnh.
Vừa bước vào đã thấy anh ta đang ngồi trên giường bệnh.
Nửa thân trên dựa vào đầu giường,
Nửa thân dưới được chăn đắp lên, trống trơn.
Anh ta thấy tôi bước vào, cố gắng gượng cười.
“Nhược Tuyết, em đến rồi.”
Tôi khẽ gật đầu, chọn chỗ ngồi cách xa anh ta nhất.
Ánh mắt Giang Văn Cảnh ảm đạm cúi đầu xuống.
Nhưng nhanh chóng lại ngẩng lên.
Anh ta nhìn tôi, trong mắt tràn đầy thâm tình.
“Nhược Tuyết, mấy ngày hôn mê, anh đã mơ một giấc mơ.”
“Trong mơ, em và anh cùng nhau đi tìm Kỷ Điềm Điềm, lúc nguy hiểm, em đã đẩy anh ra và chắn bức tường sập lại.”
“Sau đó, chúng ta kết hôn.”
Bàn tay đang che mũi của tôi hơi khựng lại.
Ngay cả đám bình luận cũng như bị đông cứng, vài giây sau mới bắt đầu hiện lên trở lại:
[Chẳng lẽ nam chính trùng sinh rồi?]
[Trùng sinh vào lúc bị cưa chân, đại tiểu tiện không kiểm soát, bị ép thành thái giám hả?]
Bên này, Giang Văn Cảnh vẫn đang lải nhải kể về giấc mơ của mình.
“Nhược Tuyết, trong mơ chúng ta rất hạnh phúc, sau khi cưới còn sinh ba đứa con.”
Nghe câu này, tôi liền biết Giang Văn Cảnh đang nói bậy.
Theo như các bình luận tiết lộ.
Sau khi tôi và anh ta kết hôn, những lời anh ta nói ra đáng lẽ phải là:
“Lâm Nhược Tuyết, đừng trách tôi chia phòng ngủ với cô, đôi chân của cô thật sự khiến tôi không có chút ham muốn nào.”
“Lâm Nhược Tuyết, cô không thể tự chủ một chút sao, tại sao lúc nào cũng đại tiểu tiện bừa bãi ghê tởm thế?”
“Lâm Nhược Tuyết, người tôi yêu không phải là cô mà là Điềm Điềm, nếu không phải cô dùng đạo đức để ép buộc, sao tôi có thể cưới cô?”
“Lâm Nhược Tuyết, nếu được chọn lại, tôi thà người bị tàn phế là tôi còn hơn.”
Bây giờ nguyện vọng của Giang Văn Cảnh thành hiện thực rồi, sao anh ta lại không nhắc gì đến tình yêu đích thực Kỷ Điềm Điềm, mà lại thâm tình với tôi?
Dĩ nhiên là vì lợi ích rồi.
Nhà họ Giang không chỉ có một mình Giang Văn Cảnh là con trai, còn nhiều anh em cùng ba khác mẹ khác nữa.
Giờ anh ta tàn phế, nếu không có tôi chống lưng, rất nhanh sẽ bị đẩy ra khỏi trung tâm quyền lực của nhà họ Giang.
Nhưng tôi việc gì phải giúp anh ta?
Lúc Giang Văn Cảnh vẫn còn đang mơ mộng viển vông, tôi liền cắt ngang:
“Giang Văn Cảnh, anh dựa vào cái gì mà cho rằng một đại tiểu thư nhà họ Lâm như tôi sẽ chịu lấy một tên phế vật tàn tật, đại tiểu tiện không tự chủ như anh?”
7
Sắc mặt Giang Văn Cảnh lập tức trắng bệch, ánh mắt tràn đầy không thể tin nổi.
Môi anh ta run lên vài cái, gượng gạo nặn ra một nụ cười:
“Nhược Tuyết, anh biết em yêu anh, đừng nói những lời trong lúc tức giận như vậy có được không?”
“Tức giận?” Tôi lắc đầu.
“Giang Văn Cảnh, tôi chưa từng nói lời trong lúc tức giận, anh đã bất chấp nguy hiểm đi tìm Kỷ Điềm Điềm, vậy thì tôi đương nhiên phải tác thành cho anh rồi.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi đứng dậy, nhìn xuống anh ta từ trên cao, ánh mắt khinh thường và giễu cợt.
“Mặc dù anh mất đi ba cái chân, nhưng đổi lại được tình yêu mà.”
“Anh yên tâm, dì Giang nhìn thấy tình yêu kiên định không đổi của hai người, nhất định sẽ chọn cách tác thành cho hai người.”