Vợ chồng Cao Tú Nguyệt nhìn nhau, tâm trạng đều có phần khó tả, nhưng cũng biết là Tống Dã say rồi.
Dịp lễ tết khi cả nhà ăn cơm, Tống Dã lần nào cũng chỉ uống được một chút, vượt quá là sẽ nói không biết lựa lời, có lần đã từng nói lời kiểu như "Mọi người phát hiện ra không? Mẹ kế cháu trông hơi giống mẹ cháu đấy."
"Lần này anh con uống bao nhiêu vậy?" Cao Tú Nguyệt trách móc con trai, nói, "Sao con không biết đường ngăn nó lại?"
Khúc Liệu Nguyên bị việc Tống Dã gọi ba mẹ mình là "ba, mẹ" làm cho chột dạ, khiêm tốn chấp nhận phê bình, nói: "Lần sau nhớ rồi, không cho nó uống chút nào hết."
Tống Dã được Khúc Đại Giang xách xuống từ trên xe điện xuống, đứng bên cạnh còn chen vào nói: "Không được, cho uống một chút."
Khúc Liệu Nguyên sợ hắn nói lung tung tiếp, nhỏ giọng mắng: "Cậu đừng nói nữa được không."
"Mẹ," Tống Dã lập tức tố cáo: "Tiểu Khúc dữ với con."
"Nghe rồi, dì đánh nó." Cao Tú Nguyệt giơ tay đập Khúc Liệu Nguyên một cái.
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Vào mùa thu, Khúc Đại Giang mua một chiếc Jetta second-hand, vừa có thể dùng đi lại, thỉnh thoảng còn dùng để giao hàng được, xe cũ nên có xước xát cũng không đau lòng. Vì nơi đỗ xe công cộng ven đường đối diện siêu thị thu phí đỗ xe vào ban ngày, nên vào ngày không giao hàng, ông sẽ đỗ chiếc Jetta này ở khu đỗ xe miễn phí gần đó, cách đây chưa đến 10 phút đi bộ.
Cao Tú Nguyệt bảo ông lái xe lại đây, đưa hai học sinh cấp 3 về nhà. Lớp 12 chỉ nghỉ một ngày Tết Âm lịch, tối nay về ngủ một đêm, sáng mai vẫn phải về trường điểm danh.
Khúc Đại Giang đi lái xe, ba người còn lại vào siêu thị chờ.
Cao Tú Nguyệt cầm chai sữa chua đưa cho Tống Dã, nói: "Cháu mau uống cái này, giải rượu được, còn bảo vệ luôn niêm mạc dạ dày."
Không biết Tống Dã có nghe hiểu không, dù sao vẫn nghe lời mở chai uống.
Khúc Liệu Nguyên cũng uống rượu, hơi muốn uống chai sữa chua kia, tự ra xem thử bảng giá, hơi đắt nên chỉ lấy một hộp sữa chua truyền thống. Cậu còn chưa mở hộp đã bị Cao Tú Nguyệt nói: "Bên cạnh có loại 2 tệ rưỡi con không lấy, sao phải lấy loại 3 tệ này?"
"..." Khúc Liệu Nguyên cất sữa chua về, lầm bầm, "Mẹ đưa Tiểu Dã uống sữa chua 6 tệ, con ăn loại 3 tệ mà mẹ cũng nói."
"Chuyện nhỏ này mà cũng so đo từng li từng tí?" Cao Tú Nguyệt dở khóc dở cười, nói, "Sữa chua đóng chai chỉ có một loại đó, loại túi thì mẹ sợ tay nó không vững, bóp đổ khắp nơi. Thế thì con cũng uống loại 6 tệ, mẹ cho con uống đó, lấy đi."
Khúc Liệu Nguyên nói thì nói vậy, nhưng vẫn thấy sữa chua 6 tệ quá xa xỉ, không nỡ lấy, đổi sang loại sữa chua 2 tệ rưỡi ăn.
Tống Dã uống sữa chua bên cạnh bỗng phun ra một câu: "Mẹ thích con, cho con uống loại đắt tiền."
Cao Tú Nguyệt cười nói: "Đúng đúng đúng, thích cháu."
Khúc Liệu Nguyên đóng cửa tủ lạnh, đứng cạnh cửa ăn hộp sữa chua kia, còn phối hợp lộ ra khuôn mặt "ghen tị," lớn tiếng hừ một cái.
"Nhưng con thích Tiểu Khúc," Tống Dã cũng đi đến trước tủ lạnh, đưa sữa chua trong tay cho cậu, nói, "Anh cho em uống này."
Khúc Liệu Nguyên nào dám làm càn trước mặt mẹ, nói: "Tớ... còn lâu mới uống đồ thừa của cậu."
Cao Tú Nguyệt dọn đồ đạc sau quầy thu ngân, nói: "Tiểu Dã uống của cháu đi, kệ nó."
Tống Dã nói: "Sao kệ được ạ? Văn Thông nói con là con dâu nuôi từ bé của nó."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Tống Dã cười với cậu. Say gì mà say? Người này bây giờ rõ ràng là tỉnh táo.
"Văn Thông nói vớ vẩn gì vậy?" Cao Tú Nguyệt cũng chỉ nghe qua một tai, vẫn coi như nghe nói đùa, nói, "Dì lâu lắm rồi không gặp nó, sao nói vẫn thích nói vớ vẩn như hồi nhỏ thế. Bây giờ nó học hành sao rồi?"
Tống Dã im lặng liếm nắp sữa chua, không nói gì, người "say rượu" không thể trả lời câu hỏi thế này.
Khúc Liệu Nguyên đành phải miễn cưỡng đáp: "Điểm môn văn hoá không tốt lắm, nó là học sinh thể dục, chắc cũng đỗ được đại học."
Cao Tú Nguyệt nói: "Vậy cũng được. Nó chỉ nói năng không hay thôi, bản chất không xấu, là một đứa trẻ ngoan."
Khúc Đại Giang lái xe lại đây, định đưa các học sinh cấp 3 về nhà.
"Về nhà để anh con ngủ nghỉ cho tốt, con đừng làm ồn nó, nghỉ không tốt là ảnh hưởng đến việc học ngày mai." Cao Tú Nguyệt đóng một túi đồ ăn đưa cho con trai mang về, nói, "Tối con tự ăn bánh mì, hoặc nấu mì mà ăn. Không ai trông con, con đừng chỉ biết chơi máy tính, nhớ ngủ sớm."
Khúc Liệu Nguyên nhìn đồ trong túi, trừ mì tôm bánh mì xúc xích, còn có hai chai sữa chua lúc nãy Tống Dã uống, lập tức thấy hạnh phúc, nhưng lại có phần áy náy.
Trên đường, Tống Dã ngồi đằng sau ngủ. Ngày Tết nguyên đán, mọi người đều nghỉ lễ, đường ra khỏi nội thành hơi tắc, chậm hơn bình thường rất nhiều.
Khúc Liệu Nguyên ngồi ghế phụ nhỏ giọng nói chuyện với Khúc Đại Giang.
Khúc Đại Giang rất hứng thú với công việc của Thường Kiện, hỏi rất nhiều thứ. Thường Kiện làm việc ở đồn công an của một khu khác, vừa đi làm, công việc chủ yếu là giữ an ninh trật tự trong khu dân cư, là "cảnh sát địa phương" như người dân thường nói.
"Trước kia ba giải ngũ về, công việc muốn làm nhất là cảnh sát. Quân đội và cảnh sát không khác nhau, cởi quân phục đổi sang đồng phục cảnh sát, tốt quá." Khúc Đại Giang xúc động nói, "Khi ba còn trẻ, công nhân mới là ổn định, giai cấp công nhân là cao quý nhất, ông nội con nhờ bao nhiêu người mới cho ba vào xưởng 407 được, nhưng ba không có kỹ năng công nhân, đi làm ở phòng bảo vệ 20 năm vẫn làm công việc bảo vệ, nếu biết trước xưởng sẽ... Không nói nữa."
Nếu là Tống Dã, bây giờ có lẽ sẽ bắt đầu phân tích tính tất yếu của việc các doanh nghiệp nhà nước bị thời gian đào thải một cách có lý có cứ.
Khúc Liệu Nguyên không hiểu những thứ này, càng không muốn đưa ra bình luận với lựa chọn cuộc đời của ba, suy nghĩ một chút mới nói: "Ba, ba quên à? Năm nào ba cũng nhận bằng khen danh dự cho nhân viên xuất sắc, ba không sống uổng phí, vậy nên không cần phải hối hận."
Khúc Đại Giang cười nói: "Đôi khi nhìn con và Tiểu Dã, con không biết ba con ngưỡng mộ hai đứa thế nào đâu. Tuổi trẻ tốt quá, muốn trở về năm 18 tuổi thật, không sợ trời không sợ đất, muốn làm gì thì làm, nói muốn đi lính, thế là xách bọc quần áo đi nhập ngũ, muốn cưới mẹ con, không nói với gia đình tiếng nào, viết báo cáo cho xưởng rồi đi đăng ký kết hôn... Ấy, ba nói với con mấy chuyện này làm gì."
Khúc Liệu Nguyên cười ha ha, nói: "Hoá ra còn có chuyện này? Ba kể cho con đi, kể đi mà, con muốn nghe."
"Ba đang nhìn đường, kể gì mà kể?" Khúc Đại Giang không chịu nói, còn dặn dò, "Con đừng nói với mẹ, mẹ còn lâu mới cho ba nói với con những chuyện này, chỉ sợ con yêu sớm ở trường... Con không yêu sớm đấy chứ? Nói thật với ba đi, bảo đảm không nói với mẹ đâu."
Khúc Liệu Nguyên: "... Làm gì vậy? Nói về ba ấy, đừng nói con."
Khúc Đại Giang lập tức nhận ra gì đó, nói: "Thằng nhóc thối, con có chuyện gì thật à?"
"Sao vậy?" Tống Dã ngồi sau tỉnh lại đúng lúc, giải vây giúp cậu, nói: "Sao vậy? Chưa về đến nhà hả?"
Khúc Đại Gian không muốn hỏi về chuyện riêng tư của con trai trước mặt người thứ ba. Nhưng ông không như coi yêu sớm là chuyện gì ghê gớm như Cao Tú Nguyệt, con trai 18 tuổi rồi, có suy nghĩ yêu đương là quá bình thường, không có mới lạ.
Đưa hai người về nhà, Khúc Đại Giang lại lấy chút đồ. Tủ quần áo trong phòng ngủ chính gần như đã trống không. Ông và Cao Tú Nguyệt vốn đã không có quá nhiều quần áo, năm nay để thuận tiện trông tiệm nên còn thuê nhà ở nội thành, mỗi lần hai người về lại lấy ít đồ, quần áo và vật dụng hàng ngày gần như đều lấy về bên kia, về nhà còn không tiện bằng ở đó.
Khúc Liệu Nguyên đưa ông xuống dưới tầng, ông nói với Khúc Liệu Nguyên: "Con yên tâm, ba sẽ giữ bí mật với mẹ con. Con học cho giỏi là được."
Khúc Liệu Nguyên cũng không nói dối được, quanh co nửa ngày rồi ngầm thừa nhận, nói: "Cảm ơn ba."
Nhìn ba lái xe ra khỏi cổng Gia Chúc Viện, cậu mới quay về.
Về nhà, lần này Tống Dã đã ngủ thật, rúc trong chăn chỉ lộ ra đầu, đã ngủ say.
Trong nhà không có người ở. Sau khi bọn họ lên lớp 12, một tháng mới nghỉ cuối tuần một lần nên năm nay không trả tiền sưởi ấm. Ban đầu, nhờ vào hơi ấm của hàng xóm tầng trên tầng dưới thì vẫn có thể cố chịu được, nhưng hệ thống sưởi của khu sinh hoạt trong xưởng không phải hệ thống sưởi của thành phố, mà là xưởng tự vận hành lò hơi. Bây giờ ngừng sản xuất không có tiền, công nhân vận hành lò đã nghỉ việc, chình là vài cán bộ nhiệt tình của công đoàn đã tìm công ty sưởi ấm nhỏ, thuê người về vận hành lò. Nhưng hệ thống sưởi không tốt lắm, người trong Gia Chúc Viện càng ngày càng ít, nhà trống đương nhiên không đóng phí, tạo thành vòng luẩn quẩn, hệ thống sưởi càng ngày càng không ấm.
Khúc Liệu Nguyên vốn định về sẽ tìm hắn nói chuyện rõ ràng, đã hẹn trước từ lâu, nếu như muốn nói với ba mẹ cái gì thì nhất định phải bàn bạc trước, nhưng bàn bạc lần này đi đâu rồi? Lại tự quyết định, doạ người ta không nói, còn rất bực mình. Việc này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, chắc chắn phải nói rõ ràng, nếu không sẽ không để yên.
Kết quả thấy Tống Dã ngủ đỏ cả mặt, Khúc Liệu Nguyên lại sợ hắn cảm lạnh, nên lấy chăn của mình đắp luôn cho hắn. Thôi vậy, tỉnh rồi nói sau.
Không có ai trông coi, Khúc Liệu Nguyên thì không buồn ngủ, dù sao Tống Dã cũng đang ngủ, cậu muốn xin phép cũng không xin phép được, liền lén bật máy tính. Chơi hơn một giờ, Tống Dã vẫn chưa tỉnh, cậu bắt đầu thấy bất an trong lòng, cuối cùng tắt máy tình, lấy đề Toán mới phát ra làm.
Làm xong một mạch đến gần 9 giờ, cậu đi đun nước úp mì tôm, ăn xong vọt vào tắm. Nước từ vòi hoa sen cũng rất lạnh, cậu run lẩy bẩy đi ra, liền thấy Tống Dã đang ngồi trước bàn học, xem giúp cậu bài làm môn Toán có câu nào sai không.