Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi

Chương 112: Cộng điểm & Tiêu tiền



Edit: Bàn

Trong hai khoá lớp 12 năm ngoái và năm kia, Nhất Trung đều có một suất cho danh hiệu "Học sinh 3 tốt cấp tỉnh" và "Cán bộ lớp xuất sắc cấp tỉnh." Người đạt được hai danh hiệu này đều được cộng thêm 5 điểm vào điểm thi tuyển sinh đại học.

Hai danh hiệu này đã trở thành quy tắc ngầm trong hai khoá tốt nghiệp trước, ví dụ "học sinh 3 tốt" được bầu cho ban xã hội, thì "cán bộ lớp xuất sắc" phải cho ban tự nhiên, và ngược lại. Nói chung mỗi nhà một cái, nếu không đừng nói học sinh, giáo viên bộ môn cũng đã cãi nhau trước rồi.

Xét toàn bộ khối 12, Khúc Liệu Nguyên là ứng cử viên thích hợp nhất cho danh hiệu "cán bộ lớp xuất sắc." Trong số toàn bộ cán bộ lớp của ban tự nhiên và ban xã hội, cậu là người có thành tích tốt nhất, đồng thời nhận được nhiều lời tuyên dương nhất, không ai sánh bằng.

Tống Dã đã thăm dò trước đó. Hai năm trước, những danh hiệu cộng điểm này đều chính thức bắt đầu bình chọn khi vào học sau kỳ nghỉ Tết Âm lịch. Học sinh có điều kiện phù hợp có thể tự viết đơn đăng ký, trường sẽ đánh giá biểu hiện chung của người đăng ký, từ đó quyết định ai đạt được danh hiệu cộng điểm.

Hắn lên kế hoạch chờ nghỉ Tết về nhà sẽ chỉ đạo Khúc Liệu Nguyên viết đơn đăng ký "cán bộ lớp xuất sắc."

Ngày công bố kết quả thi cuối kỳ đã là 26 tháng Chạp Âm lịch. Các học sinh đã dọn xong hành lý, chuẩn bị về nhà nghỉ đông. Kỳ nghỉ chỉ ngắn ngủi một tuần, tối mùng 3 Tết, lớp 12 sẽ về trường tự học và học thêm.

Nhưng dù sao đây cũng là kỳ nghỉ dài hiếm hoi trước kỳ thi đại học, các học sinh vẫn khá phấn khởi. Hơn nữa, trong lần thi cuối kỳ này, toàn bộ lớp 1 đều thi khá tốt, không so với lớp thường, áp đảo được lớp 2 sát vách đã là thắng lợi. Tâm trạng của mọi người đều rất tốt, tiết tự học cuối cùng trước kỳ nghỉ cũng thả lỏng nhỏ giọng nói chuyện trong phòng học, nói chuyện điểm số lần này, nói chuyện kế hoạch đón Tết.

Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên đầu kề sát đầu, nhỏ giọng trao đổi với nhau, sáng mai đến tỉnh lị thăm Tống Chí Quốc. Sắp năm mới rồi, đến chúc mừng năm mới ba.

"Ba tớ chắc chắn muốn lái xe chở bọn mình đi," Khúc Liệu Nguyên nói, giọng hơi buồn phiền: "Lần trước ổng nói rồi, nói lần nào bọn mình tự đi cũng phải ở lại bên kia một đêm, vừa tốn tiền, còn không an toàn."

Cậu không muốn để Khúc Đại Giang đi cùng. Sau kỳ nghỉ đông năm ngoái mà Tống Dã dẫn cậu đến Tây An, thì ngày 1/5 không có nghỉ dài, nghỉ hè học thêm, Quốc khánh lớp 12 không được nghỉ. Đến bây giờ, đã một năm cậu và Tống Dã chưa đi chơi. Chỉ có lúc gặp Tống Chí Quốc mới có thể ra ngoài cùng nhau, chỉ có hai người họ, cảm giác rất tự do tự tại, cậu rất thích.

Tống Dã nói: "Không sao, tớ đặt xong vé rồi, không cần chú phải lái xe đi xa một chuyến như thế."

Khúc Liệu Nguyên buồn bực hỏi: "Cậu đặt vé gì? Lại ngồi tàu à?"

"Tàu Hoà Giai [1], đặt qua điện thoại." Tống Dã nói, "Đợi lát nữa tan học, anh đưa em đi lấy vé."

[1]: Tên gọi chung cho tất cả các tàu cao tốc ở bển.

Khúc Liệu Nguyên chỉ từng thấy "tàu Hoà Giai" trên thời sự, hoàn toàn không biết ở đó đã thông tuyến, càng không biết Tống Dã đặt xong vé khi nào, lập tức bắt đầu tò mò, trong bụng đầy câu hỏi muốn hỏi.

Phòng học bỗng yên tĩnh lại. Thầy Thôi chủ nhiệm lớp đến, mùa đông trời lạnh, cửa đóng, thầy chỉ đẩy ra một khoảng nhỏ, gọi một tiếng: "Tống Dã, em ra đây một chút."

Rồi nói với các học sinh khác: "Nói tiếp đi nói tiếp đi."

Có nam sinh nghịch ngợm tiếp lời: "Thầy Thôi, nói mấy nghìn tiền chuyện không? [2]"

[2]: Gốc là "来聊一块钱的吗?" Đại khái nghĩa là "nói chuyện một lúc không," còn "một lúc" là bao lâu thì tuỳ xem giá trị thời gian của bản thân, kiểu lấy tiền mua thời gian nói chuyện ấy các bác.

Lão Thôi lúc không nói lời gay gắt là một chú trung niên đẹp trai phong độ, cũng thích nói giỡn: "Không nói nổi, giảm giá không?"

Cả lớp cùng cười rộ lên.

Tống Dã đi cùng lão Thôi.

Còn mười mấy phút nữa là tan học, Khúc Liệu Nguyên cất hết sách và bài thi cuối kỳ vừa trả trên bàn của mình và Tống Dã đi. Các học sinh khác lại bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện, cậu không có chuyện gì làm nên lấy Sao Văn Khúc của Tống Dã ra, định vừa chơi vừa chờ.

Trong Sao Văn Khúc có một cái minigame "Sokoban [3]," Khúc Liệu Nguyên chơi cách quãng, chơi đến màn 159 thì kẹt, kẹt đã lâu mà vẫn không qua được, nhớ ra liền lấy ra đẩy thử. Hai ngày nay thi nên để lại không chơi.

[3]: Là trò này này các bác.

Kết quả cậu vừa vào trò chơi... Qua màn rồi?! Ai làm đây?!

Lão Thôi gọi Tống Dã đến là để nói về chuyện bình chọn "Học sinh 3 tốt cấp tỉnh."

Tống Dã vô cùng ngạc nhiên: "Sao sớm vậy? Không phải sau Tết mới xét sao ạ?"

"Năm nay bàn trước, hơn nữa lãnh đạo trường và chủ nhiệm Triệu đã quyết định rồi, muốn cho em suất học sinh 3 tốt này. Đây là mẫu đơn đăng ký, em lại đây chép lại, rồi bổ sung thông tin cần thiết vào." Thầy Thôi cười híp mắt, rất vui. Hơn một nghìn người mà chỉ có 2 suất cộng điểm, là một tài nguyên đặc biệt vô cùng hiếm có và giá trị, có thể đưa cho học sinh của mình đương nhiên là một việc vô cùng tốt với ông. Thầy nói với Tống Dã, "Về nhớ đừng nói với bạn khác. Nếu có nói với Khúc Liệu Nguyên thì cũng phải nhớ dặn em ấy, bảo em ấy đừng nói lung tung với người khác."

Tim Tống Dã lập tức thịch một cái.

"Thầy Thôi," Hắn hoàn toàn không cười nổi, nói, "Vậy suất cán bộ lớp ưu tú đã được cho bạn nào đó bên ban xã hội rồi ạ?"

Thầy Thôi sửng sốt, nói: "Thầy cũng không rõ chuyện này lắm."

Tống Dã nói lời kinh người: "Em không muốn suất này lắm, đổi lại thành cán bộ lớp ưu tú được không ạ?"

"Em..." Thầy Thôi lại nhanh chóng hiểu ra hắn có ý gì, nhíu mày nói, "Lãnh đạo trường quyết định đưa học sinh 3 tốt cho em, là hi vọng có thể giúp em đánh thẳng đến danh hiệu thủ khoa khối tự nhiên toàn tỉnh. Đay là vì tốt cho em."

Cũng là vì danh tiếng của trường, Tống Dã hiểu, nhưng cố chấp hỏi lần nữa: "Nếu em không cần suất này, có thể đổi lại cái kia sang ban tự nhiên không ạ?"

"Em đang nói lung tung gì vậy?" Thầy Thôi lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, có phần dở khóc dở cười, rồi lập tức nghiêm túc lên, nói, "Đây là lãnh đạo trường và chủ nhiệm khối trưng cầu ý kiến của thầy cô bộ môn rồi họp nhiều lần mới đưa ra quyết định cuối cùng, em coi danh hiệu cấp tỉnh này thành gì vậy? Toàn tỉnh cộng lại mới được mấy suất? Lại còn đổi tới đổi lui? Đùa gì vậy?"

Tống Dã: "..."

Thầy Thôi hạ giọng lại một chút, nói: "Thành tích của người đứng đầu ban xã hội không ổn định, 3 ví trí đầu của bọn họ luôn là vài người thay phiên nhau, không ai nắm chắc vị trí thủ khoa như em. Em có được vinh dự này là sự ghi nhận cho nỗ lực học hỏi mười mấy năm qua của em."

Tống Dã rũ mắt, nỗi thất vọng vượt qua lời nói.

"Thầy cũng hiểu, em và Khúc Liệu Nguyên rất thân thiết," Thầy Thôi nói như vậy, thực ra trong lòng cũng không quá hiểu, chỉ để an ủi học sinh, "Ai mà không trải qua cái tuổi này của bọn em? Có tình nghĩa và nhiệt huyết là tốt, nhưng phải biết chừng mực. Hơn nữa cái này đâu phải em cướp của em ấy, là điều em xứng đáng có được. Em ấy không nhận được danh hiệu cộng điểm này, chẳng lẽ lại còn trách em? Huống hồ lòng Khúc Liệu Nguyên rộng rãi đến mức đua ngựa được, thầy thấy em ấy cũng không phải người như vậy. Tống Dã, em phải thả lỏng, đừng ôm đồm, đừng mang gánh nặng tâm lý, cứ nhẹ gánh mà tiến lên, tất cả thầy cô đều tin tưởng vào em..."

Tống Dã nghe đến chết lặng, biết chuyện này e rằng không thể vãn hồi nữa.

Nghìn tính vạn tính lại không tính đến, hoá ra chính bản thân hắn làm hỏng việc này.

Biết thế lần thi cuối kỳ này thi hỏng mới đúng, làm ít đi mấy câu, thi được hạng 2 hoặc hạng 3... là tốt rồi.

Hắn viết đơn đăng ký xong, tạm biệt thầy Thôi, chúc tết sớm các thầy cô rồi mới ra khỏi văn phòng.

Tan học rồi, trong sân trường đều là các học sinh vô cùng phấn khởi chuẩn bị về nhà. Hôm nay thời tiết rất đẹp, nắng ấm ngày đông chiếu sáng rực rỡ thế giới.

Như thể chỉ có một mình Tống Dã tâm trạng vừa suy sụp vừa u ám, thấy ánh sáng mặt trời chói mắt muốn chết, cơn chua xót sâu trong viền mắt mấy lần chực tuôn ra cũng đều kiềm lại.

Trong lòng hắn có một cảm giác thất bại trước nay chưa từng có, cùng với sự tự trách mãnh liệt. Hắn đã suy nghĩ từ lâu, muốn để Khúc Liệu Nguyên giành được cơ hội cộng điểm thông qua con đường này, thậm chí còn thấy mười phần chắc chín, chắc chắn thành công. Nào biết chuyện ập vào đầu, thế mà lại trời xui đất khiến như vậy.

Hắn cúi đầu đi đường, chán nản trở về phòng học.

Các học sinh đã đi gần hết, chỉ còn lại vài người vẫn đang nói cười, trong đó có Khúc Liệu Nguyên đang khoa tay múa chân, mặt mày hớn hở nói với người khác: "Tôi chơi nửa năm không qua màn, chỉ có 2 ngày thi này không động vào mà anh tôi đã chơi qua màn cho tôi rồi! Trâu bò không? Ảnh không chỉ học giỏi đâu, mà làm cái khác cũng giỏi nữa!"

Bạn học bên cạnh thấy Tống Dã đi vào, ra hiệu Khúc Liệu Nguyên: "Anh ông về rồi. Bọn tôi về nhà đây."

Khúc Liệu Nguyên chắp tay nói: "Chúc mừng năm mới mọi người trước nhé! Sang năm gặp!"

"Sang năm gặp lớp trưởng." Mấy bạn học đeo cặp, tạm biệt Tống Dã rồi đi.

Khúc Liệu Nguyên cầm cặp của hai người lại đây, hỏi: "Lão Thôi gọi cậu làm gì đấy? Có phải có chuyện vui không? Thưởng cậu lần này lại thi được hạng 1 à?"

Tống Dã: "... Cứ coi là vậy đi."

Hai người đi ra khỏi phòng học, khoá cửa, rồi về ký túc xá lấy đồ. Trên đường đi, Tống Dã kể chuyện "học sinh 3 tốt" ra.

Khúc Liệu Nguyên kinh ngạc nói: "Cộng... cộng 5 điểm!!!"

Tống Dã vội nói: "Cậu nói nhỏ thôi."

Khúc Liệu Nguyên lập tức tự "suỵt" một cái, hạ thấp âm lượng, khó kiềm được sự phấn khích: "1 điểm 1000 người! 5 điểm chính là 5000 người! Vậy cậu đâu chỉ là hạng nhất tỉnh, cậu chắc chắn thi được hạng nhất toàn quốc luôn! Trời ạ! Ha ha ha ha ha ha ha!"

Cậu vui đến phát điên, vừa ha ha ha vừa nhảy tới nhảy lui trước mặt Tống Dã, còn nói: "Anh thật là lợi hại! Tốt quá! Ngày mai gặp chú Tống là có thể nói với chú Tống rồi, chắc chắn chú cũng sẽ vui mừng vì cậu! Thực sự tốt quá!"

Tống Dã: "..."

Khúc Liệu Nguyên nói: "Chuyện tốt thế này, sao cậu vẫn không vui?"

Tống Dã buồn bã đã lâu, bây giờ gỗ đã thành thuyền, hắn không thể nói cũng không muốn nói, đành phải bảo: "Thì vậy thôi, tớ cũng đâu có quan tâm có làm trạng nguyên được hay không."

Khúc Liệu Nguyên cảm thấy khó hiểu với sự buồn rầu hiện tại của hắn, nói: "Sắp thi được trạng nguyên rồi mà còn không vui? Thế cậu phải thế nào mới vui?"

"Cậu đừng có rảnh rỗi là nghĩ đến việc thi vào trường cảnh sát," Tống Dã nói, "Là tớ vui ngay."

Khúc Liệu Nguyên: "..."

Tống Dã vừa thốt ra câu nói kia là hối hận ngay, nhắc đến chuyện không đâu này làm gì?

"Em nói không sai, anh sắp thi được trạng nguyên rồi, phải vui chứ, mua đồ ăn ngon cho em nhé," Tống Dã nói, "Muốn ăn gì?"

Khúc Liệu Nguyên cũng mất tự nhiên, nói: "So... socola đi."

Cửa hàng tiện lợi của nhà không bán socola nhập khẩu. Ra khỏi trường, Tống Dã liền gọi cho Cao Tú Nguyệt, nói muốn đưa Khúc Liệu Nguyên đi chơi một hồi, sau đó dẫn Khúc Liệu Nguyên đến điểm lấy vé gần nhất để lấy vé tàu Hoà Giai cho ngày mai.

Tiếp đó đến trung tâm thành phố, vào một siêu thị lớn chọn một hộp socola Lindt ở quầy đồ ăn vặt nhập khẩu, nói đó là cho Khúc Liệu Nguyên.

Lên tầng đi dạo trung tâm thương mại một vòng, Tống Dã mua quần áo mới ngày Tết cho cả hai, định ngày mai mặc khi đén thăm Tống Chí Quốc. Rồi mua cho Tống Chí Quốc và Khúc Đại Giang mỗi người một bộ đồ lót giữ nhiệt giống nhau, mua cho Cao Tú Nguyệt một cái mũ len. Hai năm nay, bà bắt đầu sợ gió, cứ đến mùa thu đông là thích đội mũ.

Khúc Liệu Nguyên thấy tiêu nhiều tiền quá, đổi sang ngày thường thì cậu đã kêu la ngăn cản Tống Dã từ lâu rồi, nhưng hôm nay lại không dám nói nhiều. Tống Dã đi thanh toán, cậu liền tự giác xách túi mua sắm, tiếp tục đi dạo lung tung cùng Tống Dã.

Tiêu tiền đúng là có ma lực, rất giải toả áp lực. Tống Dã đi dạo phố dần dần vui lên, đã có vẻ mặt tươi cười, cầm đôi giày Adidas hỏi Khúc Liệu Nguyên: "Giày này đẹp không? Thích không? Mua cho cậu một đôi."

Khúc Liệu Nguyên tính nhẩm hắn đã tiêu bao nhiêu tiền trên đường, vừa nghe thấy câu hỏi này, lập tức: "Không đẹp! Không thích! Không mua!"

Tống Dã: "..."

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com