Edit: Bàn
Sau khi kết thúc thăm hỏi, Tống Dã đi ra không thấy Khúc Liệu Nguyên, đoán được có lẽ lại giống lần trước, lại đến văn phòng từng tới lần trước để tìm cậu.
Khúc Liệu Nguyên đang hỏi han anh quản giáo: "Liên quan đến công an có những ngành gì? Trường cảnh sát có phải đều quản lý theo hướng quân sự không? Là ai ai cũng có thể cầm súng sao?"
Anh trai này còn chưa trả lời, Tống Dã đã gọi ở ngay cửa: "Khúc Liệu Nguyên!"
Khúc Liệu Nguyên bị hắn đột nhiên gọi lớn làm giật mình, vội cầm cặp sách ở bên cạnh rồi đứng dậy.
Anh trai kia nhíu mày, nhưng thấy là người nhà của em trai này nên vẫn dùng giọng điệu khá ôn hoà nói: "Không thấy đây là đâu à? Không được nói to làm ồn."
Tống Dã đanh mặt lại, nói: "Em xin lỗi."
"Anh em không cố tình đâu." Khúc Liệu Nguyên hơi xấu hổ, nói với người ta, "Anh, em đi đây, lần sau gặp lại, bánh quy em để cho anh ở đây."
Quản giáo nói: "Em giữ lại, anh không ăn thật, nhanh cầm về đi."
Khúc Liệu Nguyên đeo cặp, kéo Tống Dã bước nhanh.
Cả đường không dám nói nữa, ra ngoài cửa lớn, đến bến xe bus chờ xe, Khúc Liệu Nguyên mới trách móc Tống Dã: "Lúc nãy sao cậu to tiếng thế?"
"Cậu lại nói lung tung gì với người khác đó? Lần trước đã nói với cậu rồi, đừng nói nhiều với người ở đây, sao cậu không nhớ?" Tống Dã lại trách ngược lại cậu.
"Tớ không nói lung tung." Khúc Liệu Nguyên nhìn sắc mặt hắn, đoán được gì đó, hỏi, "Là... chú Tống làm sao à? Người không khoẻ? Chân lại đau hả?"
Tống Dã nói: "Không, ổng khoẻ lắm."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Thế có phải chú lại nói gì cậu không? Một năm mới gặp mấy lần, muốn nói thì để chú nói mấy câu, cậu đừng để trong lòng nhé."
"Tớ là đang nói cậu!" Tống Dã bị đâm trúng nỗi lòng, hung dữ nói, "Ai cho cậu hỏi lung tung chuyện của tớ với ba tớ?"
Khúc Liệu Nguyên: "... Không hỏi thì không hỏi."
Cậu cũng hơi cáu, dịch sang bên cạnh hai bước, cách xa Tống Dã.
Trong lòng Tống Dã có hơi khó chịu, ý định ban đầu của hắn không phải là muốn nổi cáu với Khúc Liệu Nguyên.
Đúng lúc này có một người đến thăm hỏi người thân cũng ra chờ xe, là một bác gái, bà không chú ý nhìn đường, vừa nhắn tin, vừa đi ra đứng giữa hai người.
Xe bus về thành phố đã đến gần từ cách đó không xa.
Ý định muốn giơ tay kéo Khúc Liệu Nguyên về cạnh mình của Tống Dã đành phải tạm thời bỏ đi.
Xe bus chạy đến rồi dừng lại, cửa vừa hay mở trước mặt Khúc Liệu Nguyên, cậu liền lên xe trước. Khi đi ngang qua máy thanh toán xu, cậu giơ tay, chỉ ngón cái ra phía sau, nói với tài xế: "Đi cùng người đằng sau ạ." Rồi đi về cuối xe.
Bác gái kia là người thứ hai lên, thả tiền xong rồi ngồi ở hàng đầu tiên.
Tống Dã là người cuối cùng, trả tiền vé xe cho hắn và Khúc Liệu Nguyên, rồi đi về phía sau nhìn. Nhà giam là bến thứ 2 sau khi chuyến xe bus xuất phát, đến nội thành vẫn còn mười mấy km. Trước khi đến nội thành, hành khách không nhiều lắm, nên trên xe có rất nhiều chỗ trống có thể ngồi cạnh nhau. Nhưng Khúc Liệu Nguyên lại không ngồi, chọn một chỗ đã có một ông bác tóc hoa râm ngồi cạnh cửa sổ, còn cậu ngồi ở ghế trống cạnh lối đi.
Rõ ràng là muốn cho Tống Dã thấy: Giận rồi, không ngồi cạnh cậu nữa.
Xe đã chạy, trong xe hơi lắc lư. Tống Dã từ từ đi về phía sau, mắt nhìn Khúc Liệu Nguyên, Khúc Liệu Nguyên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Sao lại giận thật rồi?" Tống Dã dừng lại cạnh cậu, cầm vòng treo, nói chuyện với cậu.
Cậu ôm cặp sách trong lòng, vẫn còn dỗi nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ý định để ý đến người ta. Nhưng ông bác ngồi bên trong lại quan sát hai người một cách khó hiểu.
Tống Dã cười với ông bác, cúi đầu nhìn Khúc Liệu Nguyên, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, là anh nói sai, em tha lỗi cho anh nhé, được không?"
Khúc Liệu Nguyên vốn cũng không muốn giận Tống Dã thật, chỉ là bị câu nói kia chọc giận nhất thời, nghe Tống Dã nhận sai thẳng thắn như vậy thì nghĩ, thôi bỏ qua.
Cậu quay đầu lại, làm mặt dữ với Tống Dã. Tống Dã giơ tay bóp mũi cậu, cậu không thở được, há miệng định cắn tay Tống Dã, Tống Dã vội rụt tay về. Hai người cứ vậy làm hoà.
Ông bác bên cạnh nhìn kỹ Khúc Liệu Nguyên hồi lâu, rồi bừng tỉnh, nói: "Ôi trời, cháu là con gái à?"
Khúc Liệu Nguyên ôm cặp, lại mặc áo len cổ lọ, che lại yết hầu đã phát triển, cũng không nhìn rõ vóc dáng. Ông bác nghe cách hai người nói chuyện và giao lưu, tưởng cậu là một "cô bé" tóc ngắn đang giận dỗi với bạn trai.
"Cháu không phải con gái! Cháu là con trai..." Khúc Liệu Nguyên phủ nhận xong lại thấy dùng từ không hay, nói, "Bác, cháu là đàn ông, bác xem cháu cũng có râu rồi."
Bác trai biết mình nói hớ, nhìn cái gọi là râu bên mép cậu, cười nhạo nói: "Tí lông tơ như thế? Cháu nhìn bác đây này, đây mới gọi là râu."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Cậu hậm hực tìm chỗ trống ngồi chung với Tống Dã ở hàng sau, bị nhầm thành con gái rồi còn bị Tống Dã cười hồi lâu.
Nhờ tốc độ của tàu cao tốc, hai người đã về đến nhà vào buổi chiều.
Khúc Liệu Nguyên vẫn tràn ngập tò mò với tàu cao tốc, lúc đến vào buổi sáng không kịp dạo quanh một lượt. Trong chuyến về buổi chiều dài hơn 40 phút, cậu đi tham quan hơn nửa tiếng từ toa này sang toa khác một cách đầy thích thú.
Cả hai người đều ngầm đồng ý không nhắc tới sóng gió nhỏ lúc chờ xe ngoài nhà giam.
Khúc Liệu Nguyên tưởng là Tống Dã nghe thấy cậu hỏi anh quản giáo về ngành công an nên mới mượn cớ nổi giận với cậu. Điều này khiến cậu thấy chột dạ, đồng thời cũng có chút buồn bực không thể không đè nén.
Tống Dã đúng là nghe thấy, nhưng lý do hắn không vui hoàn toàn không chỉ là vậy, phần nhiều hơn là do kích thích đến từ Tống Chí Quốc. Hắn không định nói với Khúc Liệu nguyên, nói chỉ có thể khiến hai người thêm buồn phiền, không có tác dụng thực tế gì.
Hắn vẫn cho là mình có thể giải quyết, dù rốt cuộc chuyện đó có phải "vấn đề" hay không.
Tết Âm lịch năm 2009 đến rất nhanh, rồi cũng trôi qua rất nhanh.
Tối mùng 3 Tết, học sinh khối 12 của Nhất Trung trở lại trường, bắt đầu học thêm.
Khúc Liệu Nguyên trong dịp Tết ở nhà không ngủ ngon, sau khi về học thêm cũng mệt buồn ngủ cả buổi, đi học không ngủ gật, nhưng hết giờ học thì chỉ muốn nằm. Tống Dã thấy không ảnh hưởng đến việc học nên không quản lý cậu lắm, lúc nghỉ giữa tiết thì đi lấy nước nóng, pha trà túi lọc để cậu uống cho tỉnh táo. Khi học thêm thì không tập thể dục vào giờ giải lao dài, nên hai người đến sân vận động tập thể dục, đánh cầu lông, chơi xà đơn, thỉnh thoảng còn chơi bóng rổ cùng đám con trai cao to.
Vừa hết Tết xong, sân trường trong thời gian học thêm trông vô cùng tiêu điều vắng lặng, trạng thái của các học sinh đều có phần nửa sống nửa chết, tinh thần uể oải chán chường.
Không ít học sinh trong khối từng bày tỏ sự ghen tị với hai anh em Tống Khúc. Cùng là lớp 12 chiến đấu gian khổ, những người khác thì học đến mức hoa mắt chóng mặt mắt thâm đen, tâm trạng nói sụp đổ là sụp đổ, áp lực khổng lồ cả ngày lẫn đêm. Chỉ có lớp trưởng Khúc và anh trai cậu là tình cảm tốt, thành tích cũng tốt, hàng ngày có thể chăm sóc lẫn nhau, còn nhắc nhở nhau học hành. Người hạnh phúc vui vẻ nhất khối 12 là hai anh em, không có người thứ hai.
Nhưng Khúc Liệu Nguyên biết rõ, người khác ghen tị nhất hẳn là cậu, ghen tị cậu có thầy giáo nhỏ Tống Dã dẫn dắt suốt chặng đường, nên mới có thể từ điểm đội sổ tiến bộ đến mức có tư cách tiến thẳng vào Thanh Hoa Bắc Đại. Hoặc là ghen tị cậu rõ ràng tầm thường nhưng lại tốt số, có một "anh trai" xuất sắc như Tống Dã.
Trước đây cậu đầu óc trống trơn không nghĩ gì, cả ngày ngoại trừ chơi đùa và yêu đương thì là bị Tống Dã bắt học. Dạo này không biết vì sao lại luôn nghĩ rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy là đang tự chuốc phiền, người khác đều tràn đầy ước ao, thậm chí là đố kỵ với cậu, chỉ có mình cậu là rầu rĩ vì một chuyện mà không ai hiểu nổi.
Đến gần Tết Nguyên tiêu, 2 ngày nữa là học thêm kết thúc.
Tiết tự học thứ ba buổi tối, vì là tiết chung nên không có giáo viên đến. Thầy Thôi chủ nhiệm lớp gọi đại diện môn Toán Tống Dã đến văn phòng lấy đáp án của bài tập mới phát buổi chiều, bảo hắn về dán lên bảng đen trước lớp để các học sinh tự đối chiếu, chờ đến tiết học, thầy sẽ chỉ chọn những câu bị sai nhiều để phân tích và giảng lại. Đến giai đoạn ôn tập này, bài tập hàng ngày của các môn đều rất nhiều, các giáo viên đã không còn thời gian để sửa và giải thích từng câu nữa, cách này nhanh và hiệu quả hơn.
Sau khi trở về từ văn phòng, dán đáp án ở đằng trước xong, Tống Dã vừa về chỗ ngồi thì chuông vào học vang lên.
Tuần lớn này, chỗ ngồi của Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên lại được đổi vào vị trí dựa vào tường. Khúc Liệu Nguyên ngồi bên trong, cầm đề hỏi Tống Dã: "Câu này cậu chọn gì? B hay D?"
Tống Dã không đáp, dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn cậu.
Trước bảng đen đằng trên, mấy học sinh đã làm xong đề đã tụ lại xem đáp án, vừa xem vừa bàn luận, trong phòng học là tiếng nói chuyện rì rào.
"Sao thế?" Khúc Liệu Nguyên sờ mặt, đưa đề cho Tống Dã xem, nói, "Lúc nãy nghỉ giữa tiết tớ không ngủ, cậu xem, đề trắc nghiệm làm xong hết rồi."
Tống Dã lại đẩy bài của cậu ra, nói: "Tớ hỏi cậu, cậu đi hỏi lão Thôi cái gì?"
Khúc Liệu Nguyên ngẩn ra, căng thẳng đến nỗi khép mở môi cũng trở nên mất tự nhiên, nói lắp bắp: "Tớ... Tớ đã nói với lão Thôi, đừng nói với người khác, ổng... ổng sao lại như vậy?"
"Tớ là người khác sao?!" Tống Dã mặt lạnh lùng, cả giận nói, "Cậu nghĩ vì sao lão Thôi lại nói cho tớ biết? Ổng cũng nghĩ là cậu điên rồi."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Vì lần trước bị Tống Dã nhìn thấy lịch sử duyệt web, nên cậu ở nhà cũng không dám lên mạng tra linh tinh. Tốc độ mạng 2G của điện thoại lại quá chậm, đến phòng máy của trường cũng không thích hợp, ở trường cậu và Tống Dã như hình với bóng, hành động một mình quá rõ ràng, sẽ bị Tống Dã phát hiện.
Nhưng bây giờ cậu thực sự quá muốn biết một vài chuyện, suy đi nghĩ lại, thừa dịp nghỉ giữa giờ lén đi hỏi thầy Thôi chủ nhiệm lớp --
Sinh viên quốc phòng và sinh viên học viện quân sự khác nhau chỗ nào?
Vậy sinh viên học viện cảnh sát thì sao?
Thanh Hoa Bắc Đại của học viện cảnh sát là những trường nào?
Nếu tốt nghiệp những trường này thì đi làm có khó không? Có phải chỉ có thể làm cảnh sát không?
Lúc đầu thầy Thôi có lẽ tưởng cậu hỏi cho vui, sau đó đến khi cậu đi rồi mới nhận ra cậu muốn biết đáp án của những câu hỏi này một cách nghiêm túc.
Một học sinh có điểm số có hi vọng vào Thanh Hoa Bắc Đại muốn thi trường cảnh sát?
Với tư cách là giáo viên bộ môn và chủ nhiệm lớp, lão Thôi không phải người cứng nhắc bảo thủ chuyện rắm gì cũng phải liên lạc phụ huynh, nhưng mà chuyện này...
Lão Thôi cuối cùng vẫn phản ánh tình huống với "phụ huynh" Tống Dã của Khúc Liệu Nguyên, ngỏ lời một cách uyển chuyển: "Em về hỏi nó rõ ràng, rốt cuộc là có ý định gì?"
"Khúc Liệu Nguyên, cậu có ý gì?" Tống Dã sốt ruột, nói, "Đã đồng ý rồi mà, sẽ nghe lời tớ, cậu nghe như vậy à?"
Khúc Liệu Nguyên nhỏ giọng nói: "Tớ chỉ hỏi thử thôi."
Tống Dã nói: "Cậu hỏi cái này làm gì?"
"Không hiểu... Không hiểu thì phải hỏi, tớ không hiểu, muốn biết thử xem." Khúc Liệu Nguyên căng thẳng giải thích loạn lên.
Tống Dã mặt không biểu cảm, nói: "Thế cậu đã biết gì rồi? Nói thử cho tớ xem."
Khúc Liệu Nguyên biết hắn giận, không dám nói lung tung nữa.
"Cậu rốt cuộc là muốn thi trường quân đội, trường cảnh sát, hay là sinh viên quốc phòng?" Tống Dã bỗng nhiên cười một cái, nói, "Còn gì không biết, không hiểu, cậu hỏi tớ, tớ nói cho cậu."
Khúc Liệu Nguyên bị nụ cười đó của hắn làm hoảng sợ, nói: "Cậu đừng như vậy."
"Tớ thế nào?" Tống Dã cực kỳ thất vọng, nói, "Khúc Liệu Nguyên, cậu không nghe lời tớ, có đúng không?"
Khúc Liệu Nguyên mím chặt môi, muốn phủ nhận, nhưng lại không. Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng lộ ra một chút không cam lòng.
Tống Dã thấy rất khổ sở trong lòng, nói: "Tớ không thích cậu như vậy, cậu hiểu không."
Hắn ném vở trong tay lên bàn. Trong phòng học dần yên tĩnh lại, những người khác đều kinh ngạc nhận ra hai người bọn họ khác hẳn lúc bình thường. Đây là lần đầu tiên "anh em kiểu mẫu" cãi nhau trước mặt người khác.
"Không sao." Khúc Liệu Nguyên vẫn có sự tự giác của lớp trưởng, không muốn ảnh hưởng đến kỷ luật lớp học, nói với các bạn, "Các cậu ai đọc sách thì đọc sách, ai làm bài thì làm bài đi."
Các học sinh: "..."
Khúc Liệu Nguyên huých vai Tống Dã, nói thầm: "Đi ra ngoài nói, đừng để ảnh hưởng người khác."
Hai người bọn họ ra khỏi phòng học, một trước một sau đi thẳng ra ngoài toà nhà thực nghiệm.
Tết Nguyên tiêu gần đến, ánh trăng như bạc, sáng tỏ mà vẫn mang theo cái lạnh run rẩy.
Tống Dã nhanh chóng đưa ra quyết định, hắn cần giải quyết dứt khoát, không thể kéo dài, để mặc Khúc Liệu nguyên suy nghĩ lung tung, thậm chí là xằng bậy nữa, lập tức quyết định tàn nhẫn, nói: "Cậu muốn nói gì? Hay để tớ nói thẳng đi, nếu cậu vẫn muốn thi trường quân đội trường cảnh sát hay sinh viên quốc phòng, thì tốt hơn hết là chúng ta chia tay ngay bây giờ."
Khúc Liệu Nguyên vốn ấp ủ nhiều lời muốn thảo luận cùng hắn, nghe hắn nói vậy thì cứng đờ tại chỗ, không thể tin được mà nhìn hắn.
Tống Dã nói: "Cậu chọn đi, muốn tớ, hay là muốn bộ quần áo kia trên người."