Ta thay thứ muội gả cho Hoắc tiểu tướng quân đã chếc trận để thủ tiết, kế thừa nhà cửa tráng lệ cùng mỹ tỳ của hắn.
Các trưởng bối Hoắc gia đều cảm thấy ta chịu ủy khuất tày trời, vàng bạc châu báu chất thành rương cứ thế được đưa vào phòng ta.
Khi những ngày tháng trôi qua quá đỗi thoải mái, phu quân tưởng đã chếc trận của ta lại sống dậy trở về triều...
Trời đất ơi! Ngày tháng tốt đẹp xem ra sắp hết rồi, phải làm sao đây?
--- Chương 1 ---
Hoắc tiểu tướng quân đã chiến tử tại sa trường, ngay cả hài cốt cũng không tìm thấy.
Hoắc lão phu nhân ngày ngày thương nhớ, giúp hắn nhận nuôi một đứa trẻ để kế thừa hương hỏa, lại muốn chọn một khuê nữ lương thiện gả vào phủ để giáo dưỡng đứa bé này.
Chẳng phải đây là kết âm hôn sao? Cô nương nhà nào lại chịu gả cho người chếc, thủ tiết cả đời chứ!
Tin tức truyền ra, các gia đình có con gái trong Kinh thành đều tránh không kịp, nhưng kế mẫu của ta lại cố tình bám víu quyền quý, chen chân vào.
Hoắc lão phu nhân liền chỉ đích nữ Khương gia gả tới.
Thứ muội Khương Vi khóc lóc lê thê, đáng thương xiết bao!
Phụ thân không nỡ, liền để ta thay gả.
Một nữ tử nhỏ bé như ta, mẫu thân mất sớm, phụ thân không yêu thương, bị kế mẫu ức hiếp, kế muội hãm hại, lúc ấy trong lòng ta lại mừng thầm, ngoài mặt lại tỏ vẻ vô cùng ủy khuất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Để ta gả cũng được.
Một là, đem mẫu thân của ta và ta gạch tên khỏi gia phả Khương gia. Mẫu thân ta khi lâm chung từng nói, điều hối hận nhất đời bà chính là gả cho Khương Sùng Sơn bội tín bạc nghĩa, ta phải thay bà đòi lại công bằng.
Hai là, đã là thay thứ muội gả, vậy ta phải lấy toàn bộ của hồi môn của nàng ta phải là của ta, một chiếc khăn che mặt đỏ cũng không được thiếu!
Phụ thân rẻ tiền và kế mẫu bất đắc dĩ, đành phải đồng ý điều kiện của ta.
Ta hớn hở gả đến Hoắc gia, cùng cây trường thương yêu thích nhất khi còn sống của Hoắc tiểu tướng quân bái đường, một chút cũng không thấy ủy khuất.
Ta còn nhận một cục Bánh trôi mềm bốn tuổi đáng yêu làm con trai.
Ta ôm Bánh trôi mềm, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt: 「Sau này, chỉ có hai nương con ta nương tựa vào nhau mà sống thôi!」
Phu quân không còn, lại có con trai! Ngày tháng đúng là không thể thoải mái hơn!
Thế nhưng, Hoắc lão phu nhân lại hình như hiểu sai ý của ta, lau nước mắt nói tuyệt đối sẽ không để ta phải chịu ủy khuất, rồi tặng cho ta năm trăm mẫu ruộng lúa nước, tám cửa hàng lớn mặt tiền phố.
Hoắc phu nhân chỉ có độc nhất Hoắc tiểu tướng quân là con trai, kiên quyết không cho ta bưng trà rót nước hầu hạ mình, còn nói sau này gia sản của nàng sẽ đều để lại cho ta.
Các cô, dì, chú, bác của Hoắc gia đều tặng ta những món quà hậu hĩnh.
Ta còn được thừa kế nhà cửa tráng lệ và mỹ tỳ xinh đẹp của Hoắc tiểu tướng quân.
Ngay lúc ta đang sống sung sướng như thần tiên thì phu quân mà ta sớm tối thắp tám nén nhang, tưởng đã chếc trận của ta, lại trở về!
...