Hoắc Tiểu Kì thay đổi vẻ ủ rũ thường ngày, tinh thần phấn chấn lại đặt một câu hỏi: 「Nương thân, thủ hoạt quả là gì ạ?」
Đúng lúc ta đang lúng túng, phía sau có tiếng bước chân vang lên.
Ta ôm Hoắc Tiểu Kì quay người, liền thấy một người đàn ông đã thay một bộ trường sam xanh thẳm, nhã nhặn nhưng không thiếu khí chất sát phạt, tiến lại gần.
Trong mắt Hoắc Y Cẩm luân phiên ánh sáng khó hiểu, ta có thể cảm nhận được, thái độ của hắn đối với ta đã không còn chán ghét như trước nữa.
「Con xin thỉnh an phụ thân!」
Giọng Hoắc Tiểu Kì trong trẻo vang lên!
Nhưng Hoắc Y Cẩm lại thực sự giật mình, thậm chí có cảm giác muốn bật sang một bên.
Vẻ hoảng loạn của hắn khiến ta bật cười, nghĩ mà xem, hắn mới hai mươi hai tuổi, chắc hẳn khó chấp nhận có một đứa con lớn như vậy nhỉ!
Haha!
「Hừ!」
Hoắc Y Cẩm thấy ta cười trộm, không nói thêm gì, phất tay áo bỏ đi.
Buổi tối, cả gia đình chúng ta đoàn tụ, ăn bữa cơm đoàn viên đầu tiên trên bàn ăn.
Ta ân cần gắp thức ăn cho phu quân, một bát đầy ắp đến nỗi gần như không thể chất thêm.
Hoắc Y Cẩm ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt lạnh nhạt: 「Nàng cứ thế mà lấy lòng tổ mẫu và mẫu thân của ta sao?」
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
「Không hề!」 Nghe nói phu quân trong mắt không dung được hạt cát, ta thành thật nói, 「Họ đâu cần ta lấy lòng, chỉ cần ta sớm tối thắp ba nén nhang cho bài vị của phu quân, họ sẽ rất thích ta!」
「Hừ!」 Hoắc Y Cẩm lại nổi giận! Thật vô cớ!
Ta thầm than! Người sống quả nhiên khó chiều hơn người c.h.ế.t rất nhiều!
Phòng trong rộng rãi sáng sủa, chăn đệm mềm mại của ta đã bị Hoắc Y Cẩm chiếm đóng, ta chỉ có thể chen chúc ngủ giường nhỏ với Hoắc Tiểu Kì.
Cả đêm ngủ khiến ta đau lưng mỏi gối, chuột rút chân.
Sáng hôm sau, khi ta đang đứng trước cửa phòng vươn vai duỗi chân, Hoắc Y Cẩm đi tới.
Hắn bảo ta, hôm nay trong phủ sẽ có yến khách, dặn ta làm việc phải thu liễm một chút.
Hắn lo ta ra ngoài làm mất mặt hắn sao?
Trước đây khi phụ thân ta mở tiệc trong phủ, cũng không cho ta ra ngoài, thỉnh thoảng nếu có gặp, người sẽ giải thích ta là nha đầu bếp núc không hiểu chuyện.
Ta hiểu mà!
Suốt cả ngày, tiền viện rất náo nhiệt, còn mời cả đoàn hát, có nam có nữ.
Ta trốn trong phòng Hoắc Tiểu Kì học thêu thùa, không hề ra khỏi phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đến gần lúc tắt đèn buổi tối, Hoắc Y Cẩm phái người đến gọi ta, vậy mà lại bảo ta ra tiền viện.
Ta nghi ngờ hắn mắc chứng mất trí nhớ gián đoạn.
Buổi sáng chẳng phải hắn nói không cho ta lộ diện sao?
Đến tiền viện, phần lớn mọi người đã tản đi, những người còn lại đều là huynh đệ vào sinh ra tử cùng Hoắc Y Cẩm.
Ta vừa xuất hiện, liền có người hùa theo trêu chọc.
「Ôi chao, tẩu phu nhân đến rồi.」
Hoắc Y Cẩm đã uống rượu, nằm ườn trên ghế chủ vị như ông hoàng, không đồng ý cũng không phản đối.
Những người ngồi bên cạnh cũng xiêu vẹo ngả nghiêng, thấy ta vào đều nói đùa với ta, nhưng không ai thực sự tiến đến trước mặt ta làm loạn.
Có thể thấy những người này trước mặt Hoắc Y Cẩm đều rất tuân thủ quy củ.
Ta mỉm cười xích lại gần Hoắc Y Cẩm, khẽ hỏi hắn tình hình thế nào?
Hắn đẩy một đĩa trái cây chưa từng thấy qua trước mặt ta, nói lát nữa có một người sẽ đến, bảo ta giúp hắn tiễn khách, sẽ có lợi lộc cho ta.
Ta khẽ nhíu mày.
Không lâu sau, "người đó" trong lời Hoắc Y Cẩm đã đến.
Mặc áo choàng có mũ, phong trần mệt mỏi nhưng vẫn không che giấu được vẻ tuyệt sắc giai nhân.
Vừa vào nhà đã trực tiếp nhào về phía Hoắc Y Cẩm.
「Hoắc ca ca, Tương nhi nghe nói chàng vẫn còn sống, đã vạn dặm xa xôi đến thăm chàng đấy!」
Thôi thị Giang Nam, tiểu thư Thôi Tương, nổi danh Kinh thành với tài văn chương hoa lệ, ngay cả một tiểu nhân vật trong Kinh thành như ta cũng từng mua hai tập thơ của nàng, trước đây còn từng có hôn ước với Hoắc Y Cẩm, là một đại gia khuê tú thực sự.
「Hoắc ca ca, ta là Thôi Tương đây! Tương nhi đến thăm chàng đây.」
Hoắc Y Cẩm chỉ liếc nàng ta một cái hờ hững, cúi đầu uống một ngụm rượu, vẻ mặt khó chịu đến tột cùng.
Ta thấy không đành lòng, đành phải lên tiếng: 「Thì ra là Thôi cô nương, biểu ca của nàng có lẽ đã uống quá chén, không tiện ôn chuyện cũ, hay là ngày mai nàng hãy đến?」
Thôi Tương bị ta hạ lệnh đuổi khách, hơi có chút bực bội.
「Ngươi là ai?」
Ta giải thích một lượt, nàng ta lại nói: 「Thì ra ngươi chính là người kết âm hôn với Hoắc ca ca. Sống c.h.ế.t khác biệt, kẻ bất tường như ngươi tại sao vẫn còn ở Hoắc phủ?」
Lời này nói ra không hề giữ chút thể diện nào.
Tất cả những người có mặt đều im lặng, chờ xem thái độ của ta.