Quả Phụ Xinh Đẹp Ở Biên Quan

Chương 86: Thuật sĩ Tây Vực



Yến hội kéo dài đến giờ Tỵ một khắc mới kết thúc, lúc này rất nhiều đại thần đã say ngất trên bàn rượu, Lương Thừa đế cũng không chống đỡ nổi nữa, được Hoàng Đức Toàn đỡ xuống.

Lưu Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi, cùng Cố Hiển Thành ra ngoài.

Cố Hiển Thành nói: "Ngươi vẫn đi phải theo bản tướng?"

Lưu Dương không đáp. Hôm nay có thể bình an xuất cung, không biết sau này sẽ còn phát sinh chuyện gì.

Bệ hạ không đạt được mục đích, nhất định sẽ có hậu chiêu.

Quả nhiên, cách đó không xa có một tiểu thái giám đang gắng sức đuổi theo bọn họ: "Tướng quân... Đại tướng quân...!"

Cố Hiển Thành cùng Lưu Dương đồng thời quay đầu lại.

"Có chuyện gì?"

Tiểu thái giám cười nói: "Bệ hạ nói, hôm nay cũng đã muộn rồi, chi bằng Đại tướng quân nghỉ lại trong cung?"

Trong lòng Lưu Dương lộp bộp, còn có chiêu này.

Hắn lo lắng nhìn về phía Cố Hiển Thành, còn chưa kịp kiếm cớ, Cố Hiển Thành đã đi trước một bước, hắn bất đắc dĩ mở miệng hỏi lại: "Đây là thánh chỉ?"

Tiểu thái giám sửng sốt. Sau đó lập tức cười đáp: "Đương nhiên không phải ạ, Đại tướng quân, Bệ hạ là đang thương xót ngài a~~"

Cố Hiển Thành ừ một tiếng: "Vậy ngươi thay ta cảm tạ Bệ hạ, cả người ta rất hôi, cũng có tật quen giường, lại ngáy to, không dám quấy rầy Bệ hạ, cáo từ!"

Tiểu thái giám kia ngẩn ra. Mãi đến khi Cố Hiển Thành đi xa rồi hắn mới tỉnh táo lại.

Không phải như vậy...

Bệ hạ... sắp xếp cho ngài một cung điện riêng mà!!

Cuối cùng cũng bình an xuất cung, Lưu Dương cười.

"Lời vừa rồi của ngươi, nếu là vào ban ngày bị người khác nghe thấy, không chừng sẽ nhấc lên vô số sóng to gió lớn."

"Kinh thành này đã bao giờ có sóng nhỏ, nghe thấy thì đã sao, cứ để bọn họ nghĩ bản tướng là kẻ thô lỗ không hiểu chuyện đi, càng tốt!"

Ở trong cung có gì tốt chứ.

Hắn còn vội về nhà ôm vợ thơm thơm mềm mềm đây.

Vợ đẹp làm ấm giường, so với nằm giường vàng giường bạc còn tốt hơn.

Lưu Dương nhìn bóng lưng hắn, bất đắc dĩ nở nụ cười, đột nhiên cảm giác khâm phục vị ở nhà kia... xem ra hắn phải bớt chút thời gian đi thỉnh giáo Tống trù nương mới được.

Lưu Dương đứng tại chỗ chốc lát rồi cũng xoay người rời đi.

*

Càn Thanh cung.

Lương Thừa đế cau mày nhìn Duyệt mỹ nhân quỳ trước mặt. Bên cạnh ả còn có một vị thuật sĩ Tây Vực.

"Lúc trước, ngươi cam đoan với trẫm như nào? Chút chuyện này cũng không làm được, trẫm giữ các ngươi lại còn có ích gì?"

Duyệt mỹ nhân nơm nớp lo sợ: "Bẩm Bệ hạ, thiếp thật sự đã chuẩn bị hết thảy, nhưng không ngờ tới, đêm nay Tướng quân lại dẫn theo thủ hạ, kẻ kia như hình với bóng, thần thiếp thật sự không có cách nào hạ thủ."

Vị thuật sĩ kia cũng nói: "Bệ hạ, dược này không thể sai được, vô hình vô vị, đối với cơ thể vô hại chỉ có chút tác dụng làm đầu óc mơ hồ, chỉ là không biết sao Đại tướng quân lại... bình an vô sự."

Lương Thừa đế không nói gì nhìn về phía Hoàng Đức Toàn.

"Hôm nay kẻ nào rót rượu cho Hiển Thành, đi hỏi xem."

"Dạ!"

Lương Thừa đế nói tiếp: "Người bên cạnh hắn là ai?"

Hoàng Đức Toàn đáp: "Là mưu sĩ của Thành Dương quân, họ Lưu, theo lý mà nói, hắn không đủ tư cách tham dự cung yến, nhưng chẳng biết tại sao lại được Đại tướng quân dẫn theo, người này túc trí đa mưu, nhiều lần đánh lui quân địch đều là nhờ mưu kế của hắn, ở trong quân cũng rất có uy."

Lương Thừa đế ồ một tiếng. "Xem ra là một nhân tài, có thời gian gọi hắn đến gặp ta."

"Dạ."

Lát sau, Lương Thừa đế nhìn mỹ nhân đang run rẩy dưới đất.

"Trẫm cho ngươi thêm một cơ hội, nếu như vẫn vô dụng, về sau không cần xuất hiện trước mặt trẫm nữa. Hiểu chưa?"

"Thần thiếp hiểu..."

Lương Thừa đế nhéo ấn đường, "Cút!"

Duyệt mỹ nhân run rẩy lui xuống.

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Mà lúc này, Hoàng Đức Toàn vừa tiễn người ra khỏi điện lập tức kinh hô: "Điện hạ, sao ngài lại đến đây?"

Thái tử Duật đi vào, vừa vặn đối mắt với Duyệt mỹ nhân. Hắn lập tức thu hồi ánh mắt bước vào trong.

"Phụ hoàng."

Thái tử Duật vừa vào, sắc mặt Lương Thừa đế không được tốt.

"Sao Thái tử lại tới đây?"

"Hôm nay trên yến tiệc nhi thần thấy sắc mặt Phụ hoàng không tốt, đặc biệt tới vấn an."

"Trẫm không sao, về nghỉ ngơi đi, thân thể ngươi quan trọng."

Thái tử Duật không lập tức rời đi, chỉ nói: "Chuyện Phụ hoàng giao cho Duyệt mỹ nhân làm, nhi thần biết, nhi thần cho rằng, phương pháp này không thể thực hiện."

Lương Thừa đế giật mình ngẩng mạnh đầu, ánh mắt sắc bén. "Ngươi biết cái gì?"

Thái tử Duật không đáp.

Lương Thừa đế đổi câu hỏi: "Làm sao ngươi biết?"

Thái tử Duật nói tiếp: "Thiên hạ không có bức tường nào kín gió, Phụ hoàng hẳn là hiểu được đạo lý này, chuyện này mà truyền ra ngoài, sẽ tổn hại thể diện Hoàng thất."

Lương Thừa đế hừ lạnh: "Ngươi cho rằng trẫm chưa từng nghĩ đến? Ngươi a~~ tuổi trẻ nông nổi, không hiểu được chuyện cân bằng quyền lực, trẫm như vậy, đều là suy nghĩ về triều chính."

Thái tử Duật tiếp lời: "Phụ hoàng muốn Cố tướng quân liên hôn với Ngụy gia? Nếu chỉ là chuyện này, nhi thần có biện pháp."

"A? Ngươi có cách gì?"

Hắn trầm mặc một lát, đáp: "Ba ngày nữa, Mẫu hậu tổ chức hội thi mã cầu, đến lúc đó nam nữ trong kinh thành sẽ cùng nhau thi đấu, chỉ cần sắp xếp Nguỵ Tam cô nương cùng Cố tướng quân một đội, Cố tướng quân dù cho không thích Nguỵ cô nương, nhưng là quân tử, lý nào lại không quan tâm một cô gái yếu đuối."

Lương Thừa đế: "Ngươi muốn bọn chúng bồi dưỡng tình cảm?"

Thái tử gật đầu: "Phụ hoàng, rất nhiều chuyện, cố quá sẽ thành quá cố, Cố tướng quân ở biên quan ba năm, chiến sự liên miên cũng không dễ dàng, nếu theo cách của người, sẽ làm lạnh lòng Thành Dương quân."

Lương Thừa đế trầm mặc.

"Chuyện này không thể kéo dài lâu."

"Phụ hoàng tin tưởng nhi thần, cứ thử xem sao, nếu không được, lại nghĩ biện pháp khác."

Lương Thừa đế nghĩ ngợi, cuối cùng đáp: "Được, trận thi đấu mã cầu của Mẫu hậu ngươi đã sắp xếp xong chưa?"

"Dạ!"

"Vậy trẫm cho ngươi một cơ hội."

"Đa tạ Phụ hoàng."

Thái tử Duật đi rồi, Hoàng Đức toàn tiến lên cười nói: "Điện hạ quả thực là nhân hiếu."

"Hừ" Lương Thừa đế mỉa mai. "Làm việc thiếu quyết đoán, không biết có phải giống mẹ nó không, nhưng mà cũng tốt, giúp trẫm có kế sách, ngày thi đấu mã cầu, ngươi đi làm hai chuyện..."

Hoàng Đức Toàn khom người, ghé lỗ tai lắng ngheng.

Lời Lương Thừa đế nói cũng không hề kiêng dè, Thái tử Duật vừa bước qua bình phong liền nghe thấy ba chữ "thiếu quyết đoán", hắn hơi mím môi nhưng bước chân vẫn không dừng lại.

Trở về Đông cung không bao lâu, Hoàng hậu liền tới,

Thấy mẫu thân, Thái tử Duật vội đứng dậy: "Mẫu hậu."

Trịnh Hoàng hậu cười: "Duật nhi cực khổ, ta đã nghe nói, trận mã câu ba hôm nữa, Phụ hoàng con đã đồng ý."

Thái tử Duật vâng một tiếng.

"Trận đấu này cũng mời không ít quý nữ thế gia, cơ hội tốt như vậy, Mẫu hậu cũng sẽ tranh thủ tuyển cho con một Thái tử phi ôn nhu khéo léo."

Thái tử Duật không chút nghĩ ngợi lập tức từ chối: "Thôi ạ Mẫu hậu, thân thể nhi thần bây giờ, cưới cô nương nhà nào cũng là trói buộc người ta, về sau lại nói."

"Nói bậy!"

Trịnh hoàng hậu quở: "Con là Thái tử, bao nhiêu dnah môn quý nữ có ai là không muốn ngồi vào vị trí Thái tử phi này, Mẫu hậu không cho phép con tự coi nhẹ mình như vậy, huống hồ... hiện giờ có vị Âu Dương thuật sĩ Tây Vực kia, thân thể con đang dần hồi phục, tuổi tác cũng vừa lúc, nên lấy vợ sinh con, đây cũng là chức trách của Thái tử."

Ánh mắt Thái tử khẽ thay đổi: "Dạ, vậy mong Mẫu hậu sắp xếp."

Trịnh hoàng hậu hài lòng nở nụ cười.

***

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Hẻm Vĩnh Tùng.

Hôm nay Tống Điềm đi dạo chợ Đông kinh thành tìm được mấy mặt tiền cửa hiệu đều khiến nàng hài lòng.

Cả tối nàng cầm bản vẽ cùng bản đồ kinh thành lật qua lật lại nghiên cứu thật kĩ, nghiêm túc quá mức, thậm chí cơm tối cũng chỉ ăn qua loa, Cố Hiển Thành đến nàng cũng không phát hiện ra.

"Xem cái gì vậy?" Sau lưng bất thình lình truyền đến tiếng nói làm nàng hoảng hốt, Tống Điềm quay đầu vừa vặn được Cố Hiển Thành ôm vào lòng.

Nàng nhẹ nhàng ngửi: "Chàng uống rượu?"

Cố Hiển Thành cười: "Mũi nàng làm từ gì vậy? Trước khi đến ta đã xúc miệng tận ba lần, uống hai chén canh giải rượu còn thay cả y phục rồi đấy."

Tống Điềm nhìn hắn: "Ta là trù nương đó, chàng quên sao, mũi rất thính."

Cố Hiển Thành nhéo mũi nàng: "Ừm, nàng nói gì cũng đúng."

Hôm nay tâm tình Tống Điềm tốt, đưa cho hắn xem mấy bản vẽ cửa hàng, "Hôm nay bọn ta đi dạo cả ngày trời, chọn được mấy nhà, chàng xem thế nào?"

Cố Hiển Thành nhận lấy, giúp nàng xem xét.

"Nơi này, nơi này cách cửa thành gần nhất, tiền thuê cũng thích hợp, nhìn một cái ta liền thích, nhưng nói gì thì nói, vẫn là một số tiền lớn, tận sáu lượng một tháng, kinh thành a~~ tấc đất tấc vàng."

Cố Hiển Thành cười, "Chúng ta cũng đâu phải không thuê nổi?"

Tống Điềm trừng hắn: "Ta làm ăn đứng đắn, không phải hứng thú nhất thời, nếu không kiếm tiền, thì ta đã dứt khoát nằm dài ở nhà tiêu hết bổng lộc của chàng."

Cố Hiển Thành liếc mắt đưa tình: "Đề nghị này cũng không tồi."

Tống Điềm lườm hắn. "Đừng có đùa ta, cửa hàng này liệu có xa quá không nhỉ?"

"Nhưng mà... cũng không đến nỗi, nơi này người ngựa đi lại đông đúc, vừa có cầu vừa có đường, hơn nữa Phúc Quý còn nói bây giờ Kinh thành cũng qua lại buôn bán với Tây Vực, rất nhiều thương nhân đều đi con đường này? Chẳng phải vì thế sẽ rất đông đúc sao?"

Cố Hiển Thành ừ một tiếng: "Ta tiến cung cũng sẽ đi qua đây, mỗi ngày đều có thể ghé qua chỗ nàng dùng bữa."

Tống Điềm mím môi, chuyện này... thế mà nàng lại không nghĩ tới..

"Vậy chàng cảm thấy tốt đúng không, ngày mai ta lập tức đi thuê, được không?"

Cố Hiển Thành gật đầu: "Đều được, ta tin tưởng ánh mắt nàng."

Tống Điềm mỉm cười.

Đêm nay, Cố Hiển Thành vẫn như cũ ở lại đây, nhưng sáng hôm sau, hắn phải vào triều sớm, Tống Điềm làm điểm tâm xong liền sửa soạn chuẩn bị ra ngoài thuê cửa hàng.

Chỉ là không ngờ, Cố Hiển Thành vừa đi, Lưu Dương liền tới cửa.

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.