“Nàng yên tâm đi, ta sẽ không để cho bọn họ có thể xuất hiện ở trước mặt nàng!”
Dạ Dao Quang vẫn đang thở dài bất lực, không kịp phản ứng với lời nói của Ôn Đình Trạm, bỗng nhiên cô sững sờ quay đầu nhìn Ôn Đình Trạm: “Tình yêu à, chàng nói cái gì cơ?”
Ôn Đình Trạm sững sờ, tai cậu đỏ bừng lên nhưng đã bị tóc mai rủ xuống che khuất. Tuy cậu đã quen với cách dùng từ bừa bãi của Dạ Dao Quang nhưng đây là lần đầu tiên cậu nghe được xưng hô rõ ràng như thế, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Mà Dạ Dao Quang cũng không phát hiện ra mình nói sai chỗ nào, nhìn thấy Ôn Đình Trạm ngơ ngác liền đưa tay lắc lắc trước mặt Ôn Đình Trạm: “Chàng sao vậy?”
Đổi lại là ngày bình thường thì Dạ Dao Quang nhất định sẽ tra hỏi cặn kẽ nhưng lúc này tâm tình của cô vẫn đặt trên người hai cha con Vân Khoa nên chỉ hỏi lại một lần nữa: “Chàng nói định làm gì với cha con Vân Khoa?”
“Năm nay lại là năm hạn hán, đa số đều là thiên tai nhân họa…”
Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn cậu, không nói tiếng nào.
Ôn Đình Trạm cho rằng Dạ Dao Quang đang lo lắng nên lập tức giải thích: “Nàng yên tâm, hiện tại chính là lúc Vân Dậu bận trăm công nghìn việc, hắn không thể lúc nào cũng trông chừng hai cha con Vân Khoa được. Nếu để lộ ra động tĩnh gì thì Phan Liệt nhất định sẽ biết, dù sao cha con Vân Khoa cũng coi như mất đi nửa cái mạng, qua một hai tháng nữa để cho cha con bọn họ ngoài ý muốn bỏ mình là được!”
Bỗng nhiên Dạ Dao Quang cảm thấy có chút lạnh lẽo, cảm thấy tâm tư của Ôn Đình Trạm thâm trầm đến mức khiến người ta phát bực:
“Chàng đã sớm biết Vân Khoa và Vân Đô sẽ bình an rời đi sao?”
“Sau lưng bọn họ còn liên lụy rất nhiều chuyện, ta để cho Mạch đại ca lùi một bước chính là muốn bức bọn họ rơi vào cục diện này.” Ôn Đình Trạm thản nhiên cười với Dạ Dao Quang:
“Cho dù Vân Khoa và Vân Đô năn nỉ thì Vân Dậu cũng sẽ không đưa bọn họ trở lại tông môn, chỉ cần bọn họ ở lại phàm tục thì Vân Dậu hay Phan Liệt cũng không thể bảo vệ bọn họ mãi được. Ta có cách khiến cho hai cha con bọn họ im hơi lặng tiếng chết đi, nhưng hiện giờ phải để bọn họ cách chúng ta càng xa càng tốt.”
Đến lúc đó cho dù có người hoài nghi cũng không thể hoài nghi Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang.
“Dao Dao, nàng đừng nói với ta mấy chuyện như là sát nghiệp gì gì đó, hiện tại ta nói cho nàng biết, ta tuyệt đối không làm được!” Ôn Đình Trạm biết Dạ Dao Quang luôn muốn bảo vệ cho cậu có một linh hồn thuần khiết, có thể dung túng cậu hãm hại, bày mưu tính kế người khác nhưng lại nhất định không cho cậu nhiễm máu tanh. Chưa nói đến thù hận của gia đình cậu, chỉ riêng tâm tư của cậu đối với Dạ Dao Quang đã đủ cho cậu hai tay nhuốm máu rồi.
Bởi vì cậu nhất định sẽ không để cho ai dám làm tổn thương đến Dạ Dao Quang mà còn có thể sống bình an vui vẻ!
Dạ Dao Quang khẽ thở dài một tiếng, dù sao đây cũng là chuyện sớm muộn. Chỉ cần Ôn Đình Trạm không hãm hại người vô tội thì cô cũng có cách làm tiêu tán sát khí trên người cậu.
Sau đó hai người không nói tiếp chủ đề này nữa, dùng bữa tối xong Ôn Đình Trạm lại chủ động lôi kéo Dạ Dao Quang: “Dao Dao, chúng ta đi lên núi đi!”
“Hiện giờ lên núi sao?” Dạ Dao Quang buồn bực.
“Đi thôi! Nàng còn chưa đi gặp Bổn Hùng đâu, nàng đã đồng ý một tháng đi thăm nó ba lần mà!” Ôn Đình Trạm không nói thêm gì, lập tức kéo Dạ Dao Quang lên núi.
Bởi vì đã quen đường nên bọn họ đi rất nhanh, hơn hai canh giờ sau đã đi lên đỉnh núi.
Không ngờ Ôn Đình Trạm nói với Dạ Dao Quang là đi thăm Bổn Hùng nhưng hóa ra là lừa cô đi lên đây không biết có ý đồ gì, chỉ thấy Ôn Đình Trạm nhảy lên cây, ngồi trên cành cây ngắm sao.
Dạ Dao Quang ngẩng đầu liền thấy trên bầu trời đen như mực có rất nhiều sao băng bay qua. Đây là lần đầu tiên cô thấy mưa sao băng, kiếp trước cô cũng không có hứng thú với mấy thứ này.