Dạ Dao Quang lập tức biết đây là đáp án Ôn Đình Trạm nói cho cô nên cô nhanh chóng hạ bút viết xuống từng câu. Lúc cô viết tiếng nói cũng chưa từng gián đoạn, mà cô khẽ liếc mắt sang thì thấy Ôn Đình Trạm cũng chưa từng dừng bút. Đây là hình thức kiểm tra làm bài luận văn, Ôn Đình Trạm nhất định sẽ không để cho hai bài cùng một nội dung. Nói cách khác thì tên nhóc này thật đáng sợ, một đề thi lại có hai mạch suy nghĩ khác nhau, chính mình vừa tay viết một kiểu lại có thể đọc cho người khác một kiểu…
“Biến thái!” Dạ Dao Quang không nhịn được lẩm bẩm một tiếng.
Âm thanh tuy rất nhỏ nhưng vẫn để cho Ôn Đình Trạm ngồi bên cạnh nghe được, cậu khẽ dừng tay một chút lại lập tức viết tiếp. Khoảng một khắc sau, Ôn Đình Trạm mới thật sự ngừng bút nhưng lời nói cũng không dừng lại, khoảng một nén nhang sau Dạ Dao Quang mới có thể dừng bút. Chờ chữ viết khô đi, cô liền lấy giấy trắng phủ lên, đè thêm chặn giấy ở bên trên.
Lúc này cô mới quay đầu trợn mắt nhìn Ôn Đình Trạm, cậu cố tình để cho cô viết lâu hơn một chút, chính mình viết ít nhưng thế này cũng quá đáng rồi… Dạ Dao Quang cũng không phải người ngốc, giấy làm bài thi của bọn họ tuy là giấy Tuyên Thành nhưng cũng không khác lắm so với giấy A4 của kiếp trước. Cô đã viết kín bốn tờ giấy nhưng nhìn sang bên Ôn Đình Trạm, dựa theo độ cao thì cũng phải sáu, bảy tờ…
Ôn Đình Trạm đúng lúc quay sang nghiêng đầu cười như không cười với Dạ Dao Quang, ánh mắt kia không cần nói cũng hiểu trong nội tâm cô đang phàn nàn cái gì.
“Biến thái!” Dạ Dao Quang lại mấp máy môi khẽ nói, sau đó kiêu ngạo quay đầu đi không nhìn Ôn Đình Trạm nữa.
Giám khảo chiều nay chính là Hồ phu tử, Hồ phu tử không cảm thấy quan hệ của bọn họ có vấn đề như Dương phu tử. Bởi vì ông dạy Thi Thư Lễ Dịch nên mỗi lần giảng bài Dạ Dao Quang đều nghiêm túc lắng nghe, còn có thể suy một ra ba. Có những lúc học sinh khác không hiểu Dạ Dao Quang còn có thể giải đáp cho bọn họ nên trong mắt Hồ phu tử thì Dạ Dao Quang cũng là học sinh ưu tú giống như Ôn Đình Trạm.
Nhìn thấy hành động của hai người Hồ phu tử cũng chỉ lắc đầu cười, cho là hai đứa trẻ đang phân tài cao thấp. Hắn nghĩ rằng Dạ Dao Quang không phục Ôn Đình Trạm vì cậu đã làm xong sớm hơn cô một nén nhang mà thôi…
Mọi người cũng không ai biết chuyện bí mật giữa hai người bọn họ, Tần Đôn ngồi sau lưng Ôn Đình Trạm thấy Ôn Đình Trạm đặt bút xuống rất bình thường. Một lúc sau Dạ Dao Quang cũng đặt bút xuống, nhất thời hắn khóc không ra tiếng, cảm thấy bị đả kích thật lớn, chẳng lẽ sức học của hắn lại kém như vậy, ngay cả Dạ Dao Quang cũng làm xong trước hắn…
Nghĩ đến việc xưa nay Dạ Dao Quang không bao giờ ôn bài hay nghe giảng chăm chỉ mà lúc này lại văn thơ lai láng, không cần biết Dạ Dao Quang viết như thế nào nhưng việc cô có thể không ngừng nghỉ viết liên tục hết bốn tờ giấy thì đã khiến cho nội tâm Tần Đôn sụp đổ hoàn toàn. Sau đó hắn dùng từ học được của Dạ Dao Quang để trả lại cho Dạ Dao Quang:
Thi ca chiều xong, ngày mai vẫn còn một đề thi nữa. Chiều mai còn phải đi gặp tiên sinh để nộp lịch học, cũng coi như là một phần kiểm tra, nếu như không có tiết phụ thì buổi chiều có thể rời đi. Lúc trở về mọi người đều cảm thấy đề thi chiều nay quá khó nên không ai dám lười biếng nữa, tất cả đều vùi đầu vào ôn bài. Chỉ có Ôn Đình Trạm đang đọc Y Thư, mà Dạ Dao Quang đã bắt đầu chỉ huy Vệ Truất thu dọn hành lý.
Nhìn thấy cảnh này Tiêu Sĩ Duệ và Tân Đôn cảm thấy trong lòng bất bình. Ôn Đình Trạm thì thôi đi, Dạ Dao Quang trong đầu có bao nhiêu chữ thì bọn họ cũng vô cùng rõ ràng, Tiêu Sĩ Duệ không khỏi nói: “Tiểu Khu, cậu có biết năm người có tên cuối cùng trong danh sách điểm thi sẽ bị đuổi khỏi học viện hay không?”
Học viện Bạch Lộc chính là tàn khốc như vậy, hàng năm trước khi nghỉ đông đều tổ chức thi thử, nếu nằm trong năm người có kết quả thấp nhất sẽ bị đuổi đi, cho dù là thân phận như Tiêu Sĩ Duệ cũng không được. Đương nhiên học viện cũng sẽ không để cho Tiêu Sĩ Duệ lọt vào danh sách năm người này.
Dạ Dao Quang cười tủm tỉm nói: “Cho dù bị đuổi cũng là bốn người các cậu bị đuổi ra ngoài, không phải ta!”