“E rằng đợi đến lúc nó ra hoa kết trái cũng là ngày huynh tu thành chính quả, sau này ta với huynh coi như là một nửa đồng đạo, hữu duyên sẽ gặp lại.”
Lương Thành Hề chắp hai tay ôm lấy mầm cây, lui về phía sau hai bước, hành lễ nhà Phật đối với Dạ Dao Quang. Trong lúc Lương Thành Hề đang cúi đầu, đột nhiên hai ánh sáng bạc từ trong tay Lương Thành Hề bay ra rơi vào trong túi công đức bên hông Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang cũng cúi người đáp lễ, Lương Thành Hề chào tạm biệt từng người, trong mắt lộ ra vẻ cảm kích, sau đó xoay người rời đi không quay đầu lại.
Mọi người chậm rãi nhìn theo bóng lưng hắn, bọn họ cũng biết sau khi hình bóng này biến mất thì trên thế gian không còn có người tên Lương Thành Hề nữa, mà đại sư trụ trì sẽ nhiều hơn một người học trò.
“Dao tỷ tỷ, sao tỷ vui vậy?” Tiêu Sĩ Duệ nhìn nụ cười trên mặt Dạ Dao Quang.
“Bởi vì Dao tỷ tỷ của đệ đã công đức viên mãn!” Dạ Dao Quang nói xong không quên vỗ vỗ bên hông.
Nhưng trừ Càn Dương ra thì không ai hiểu được ý của cô.
“Sư phụ, ta phải tích lũy công đức như thế nào?” Càn Dương nói với vẻ hâm mộ, hắn cũng muốn tích lũy công đức.
Làm việc thiện tất nhiên sẽ có công đức, nhưng công đức này đặt trong thiên đạo cũng không bằng đặt trong tay mình. Lúc nào muốn dùng đều có thể lấy ra, thích dùng thế nào thì dùng thế đó, không sợ bị thiên đạo chi phối.
“Đây là duyên, chỉ có thể gặp mà không thể cầu!” Dạ Dao Quang cười với Càn Dương, cuối cùng trong lòng cũng có chút thăng bằng. May mắn là trước đây cô không quen biết Càn Dương, nếu không túi công đức này sợ là cũng bị đồ đệ ngốc này cướp mất. Dạ Dao Quang vui vẻ nhìn về phía Ôn Đình Trạm:
“Bao giờ chúng ta khởi hành đi phủ Bảo Định?”
Dạ Dao Quang cảm thấy hình như Ôn Đình Trạm lại có chủ ý xấu xa gì đó nhưng cô cũng lười hỏi, liền quay sang Tiêu Sĩ Duệ: “Trèo cây không?”
“Trèo cây?” Tiêu Sĩ Duệ sợ ngây người, từ nhỏ hắn đã có thị vệ vây quanh, nếu hắn dám trèo cây chỉ sợ thị vệ xung quanh sẽ bị hoàng gia gia đánh đến mức mông cũng nở hoa mất. Cho dù lúc hắn đi lính hắn cũng không được trèo cây, sau đó lại đi theo Dạ Dao Quang trèo đèo lội suối nhưng cũng chưa được trèo cây, cùng lắm hắn chỉ đi săn một chút, quả dại gì đó đều do người khác hái.
“Vừa nhìn đã biết đệ chưa trèo cây bao giờ, đi thôi, Dao tỷ dẫn đệ đi trèo cây!” Dạ Dao Quang dắt Tiêu Sĩ Duệ đi về hướng tháp Vân, vừa đi vừa nói:
“Cây lựu ở cạnh tháp Vân…”
“Doãn Hòa, cậu đi đâu vậy?” Nhìn Dạ Dao Quang đi về hướng tháp Vân, Ôn Đình Trạm lại đi một hướng khác khiến Văn Du tò mò. Ôn Đình Trạm rất ít khi rời xa Dạ Dao Quang.
“Tìm Tế Minh đại sư.”
Dao Dao nhà cậu muốn đi trèo cây, tất nhiên cậu phải đi nói với Tế Minh đại sư một tiếng, hơn nữa nhìn dáng vẻ kia thì có lẽ cũng không chỉ đơn giản là đi trèo cây…
Càn Dương và Tần Đôn nghe đồn quả lựu ăn rất ngon nên không tự chủ được liền bước theo Dạ Dao Quang. Lục Vĩnh Điềm và Văn Du thấy vậy hơi do dự một chút rồi cũng đi theo.