Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!

Chương 14



“Trời ơi, quán của chị vừa ấm áp vừa an toàn, đã lâu lắm rồi bọn em chưa được ngủ yên giấc, thật sự không cố ý lười biếng đâu! Chị đừng giận nhé!”

Tôi đang cầm đũa trong bếp, thò đầu ra cười:

“Không sao, dù gì tối qua cũng không có khách. Chờ thêm chút nữa, bữa sáng sắp xong rồi.”

Nói xong, tôi lại rụt đầu vào tiếp tục nấu ăn.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Lười dậy sớm nên tôi quyết định nấu mì gói cho nhanh.

Tôi xé năm gói mì gà hầm, đun một nồi nước lớn, sau đó thả mì vào nấu chín.

Tiếp đến, tôi đổ toàn bộ gói gia vị vào, khuấy đều cho tan.

Cuối cùng, tôi thả ba quả trứng gà vào luộc ngay trong nồi mì.

Chẳng mấy chốc, ba bát mì nóng hổi được dọn lên.

Sợi mì dai mềm, trứng chín tới, nước súp gà vàng óng ánh, sệt lại như một lớp keo béo ngậy, tỏa ra mùi thơm đậm đà khiến người ta không kiềm được muốn ăn ngay.

Trong lúc tôi nấu mì, Bạch Diểu và Chu Thư Dật nhanh chóng dọn dẹp bàn ghế.

Khi tôi đặt bát mì lên quầy phục vụ, hai đứa lập tức chạy lại, tranh nhau bưng ra bàn.

“Đây là món gì thế ạ?”

Hai đứa nuốt nước miếng ừng ực, ánh mắt dán chặt vào bát mì, như thể chỉ hận không thể chui đầu vào mà ăn ngay.

Tôi cầm bát của mình, bước ra khỏi bếp, bình thản đáp:

“Mì gà hầm, nước dùng được nấu từ gà mái già hầm kỹ, sợi màu vàng là mì, còn cái tròn tròn kia là trứng chần.”

“Đừng nhìn nữa, ăn nhanh đi.”

Nhưng làm sao chúng còn tâm trí nghe tôi nói nữa.

Chỉ chờ tôi vừa dứt lời, cả hai đã lập tức cắm đầu ăn ngấu nghiến.

Hai đứa còn chưa quen dùng đũa, nhưng bản năng sinh tồn đã giúp chúng nhanh chóng thích nghi chỉ sau vài lần gắp thử.

Bạch Diểu nhẹ nhàng gắp trứng chần đưa vào miệng cắn thử một miếng.

Ngay lập tức, lòng đỏ tan chảy, hòa quyện cùng lòng trắng mềm mịn, tạo nên một hương vị béo ngậy khó tả.

Đôi mắt long lanh như nai con của cô bé mở to tròn, tràn ngập kinh ngạc và thán phục.

“Mềm quá! Vừa bỏ vào miệng đã tan ngay lập tức, nhưng hương vị thì vẫn đọng lại thật lâu! Ngon quá trời luôn!”

So với cô bé ăn uống từ tốn, Chu Thư Dật lại hoàn toàn ngược lại.

Cậu bé gần như vùi cả đầu vào bát mì, vừa húp nước xì xụp, vừa hít mì sột soạt, lâu lâu còn phát ra tiếng “ực ực” sảng khoái.

Vài phút sau, cậu bé ôm bụng tròn vo, mãn nguyện thở dài một hơi.

“Tuyệt vời quá…! Nước dùng vừa mặn mà, vừa có chút cay cay, còn sợi mì thì dai dai, thơm nức!”

“Trước đây em chỉ từng thấy những món này trong sách mà người lớn để lại, còn tưởng chỉ là bịa đặt thôi… Ai ngờ thế giới này thật sự có đồ ăn ngon như vậy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bạch Diểu gật đầu như gà mổ thóc, hùa theo ngay:

“Đúng vậy đúng vậy! Mì ngon quá trời luôn, ăn xong cả người ấm hẳn lên!”

“Nước dùng này còn ngon hơn dung dịch dinh dưỡng cả vạn lần!”

“Còn trứng chần nữa! Mềm mềm, béo béo, ngọt ngọt, ăn vào mà có cảm giác nằm mơ cũng sẽ ngọt lịm luôn ấy!”

Nói đến đây, mắt cô bé bỗng nhiên đỏ hoe, giọng cũng nghẹn lại.

“Giá mà bố còn sống thì tốt biết mấy… Bố lúc nào cũng nói về cuộc sống trước tận thế. Nếu bố thấy những món ăn này, chắc chắn sẽ vui lắm…”

Chu Thư Dật vỗ nhẹ vai cô bé, giọng đầy kiên định:

“Đừng buồn nữa. Chờ khi chúng ta báo thù xong, giành lại căn cứ, nhất định sẽ để các cô chú khác cũng được ăn những món ngon này.”

Nói rồi, cậu bé quay sang tôi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:

“Chị xinh đẹp, cảm ơn chị đã cưu mang bọn em, lại còn cho ăn những món ngon như vậy. Chờ khi bọn em báo thù xong, chị muốn bao nhiêu tinh thể, bọn em cũng sẽ tìm về cho chị!”

Tôi chỉ coi cậu bé đang vẽ chiếc bánh của tương lai, bâng quơ gật đầu.

Trong lúc hai đứa rửa bát, tôi vào bếp tìm hai gói bánh quy và hai hộp sữa.

Chờ chúng rửa xong, tôi nhét đồ vào tay mỗi đứa.

“Đây là khẩu phần ăn ban ngày của hai đứa. Bảy giờ tối nhớ quay lại làm việc, giờ chị đi nghỉ đây.”

Hai đứa nhỏ rời khỏi quán ăn.

Giống như những ngày trước, chúng lặng lẽ ẩn nấp trong tàn tích xung quanh, chờ đợi đến bình minh.

Đúng bảy giờ sáng, quán ăn ấm áp bỗng chốc trở nên u ám, trông tầm thường không khác gì những tòa nhà hoang phế khác.

Chu Thư Dật đứng dậy, quay sang Bạch Diểu:

“Được rồi, chị xinh đẹp chắc đã rời đi rồi. Chúng ta cũng mau đi săn thây ma, kiếm tinh thể, cố gắng nâng cao dị năng, sớm ngày trở về báo thù.”

Bạch Diểu đi phía sau, nhưng không nhịn được ngoái đầu nhìn lại:

“Chu Thư Dật, chị xinh đẹp có phải tiên nữ không? Chị ấy quá tốt bụng, quá dịu dàng.”

Chu Thư Dật lắc đầu:

“Chắc là không. Anh không cảm nhận được bất kỳ dị năng nào trên người chị ấy.”

“Vậy còn độc trong người bọn mình…?”

“Chị ấy chỉ lừa mình thôi.”

Nói xong, cậu bé im lặng một lúc, vô thức siết chặt túi bánh quy và hộp sữa ấm trong tay.

“Nhưng chị ấy thật sự là một người rất tốt. Dù không vì đồ ăn, bọn mình cũng phải bảo vệ quán ăn này, không để bất cứ ai phá hoại. Hiểu không?”

Sống trong tận thế, cậu đã quen với bóng tối và sự tàn khốc.

Nhưng rồi, giữa một thế giới đầy c.h.ế.t chóc và tuyệt vọng, cậu lại tìm thấy một tia ấm áp và trong trẻo.

Một điều gì đó đủ để khiến cậu muốn sống tiếp.