“Cô có biết không, nhờ có cô, chúng tôi đã nghiên cứu thành công vệ tinh mới.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, đồng thời cũng không hiểu: “Vệ tinh chẳng phải đã có từ lâu rồi sao?”
Trương Việt lắc đầu, cẩn thận nói:
“Không giống nhau, vệ tinh mới có phạm vi bao phủ rộng hơn, tác dụng lớn hơn. Ban đầu là Tiểu Mễ Quốc nghiên cứu thành công trước, các quốc gia khác đều bỏ tiền mua của họ. Đất nước của chúng ta cũng từng muốn mua, nhưng vừa mới đưa ra yêu cầu thì bị họ từ chối ngay.”
Tôi im lặng lắng nghe.
“Từ lâu, Tiểu Mễ Quốc đã công khai và ngấm ngầm đối đầu với quốc gia chúng ta. Chúng luôn tìm cách ngăn chặn mọi công nghệ tiên tiến, phát minh và vật liệu không cho chúng ta tiếp cận, thậm chí còn xúi giục các quốc gia khác cô lập chúng ta."
“Nhưng giờ thì tốt rồi,” Trương Việt cười, hai nếp nhăn ở đuôi mắt xuất hiện, “bây giờ nhờ năng lượng trong tinh thể, chúng ta không chỉ nghiên cứu thành công mà còn tốt hơn vệ tinh của Tiểu Mễ Quốc đấy.”
Tôi cũng cười theo: “Thật tuyệt vời.”
Trương Việt nói: “Vì vậy, sau khi thử nghiệm thành công, họ quyết định trao cho cô huân chương công nghệ của Hoa Hạ Quốc.Buổi lễ sẽ do các viện sĩ trực tiếp trao giải, có rất nhiều phóng viên đưa tin tại hiện trường. Cô có tiện đến nhân giải không?”
Tôi mở to mắt ngạc nhiên. Còn có chuyện tốt như vậy sao?
“Chắc chắn là không vấn đề gì!”
Tôi trở về nhà với tâm trạng vui vẻ.
Quốc gia coi trọng những tinh thể này như vậy, không chỉ giúp tôi giải quyết rắc rối, còn cho tôi tiền bạc và danh dự.
Tôi chắc chắn phải nỗ lực hơn nữa để kiếm thêm tài nguyên cho đất nước.
Ngay lập tức, tôi chăm chỉ bắt tay vào chuẩn bị nguyên liệu.
Tuy nhiên, do nguyên liệu dùng cho tiệc buffet nướng đêm qua đã gần hết, hôm nay tôi lại không có thời gian đi mua thêm đồ mới.
Chỉ có thể lấy những món thức ăn nhanh trong tủ lạnh ra để tạm đối phó.
Vừa đến bảy giờ, cửa quán liền mở ra.
Bạch Diểu và Chu Thư Dật vẫn như mọi lần để mười mấy viên tinh thể trắng trên quầy thu ngân.
Họ còn chưa kịp dọn bàn.
Tiếng chuông gió ở cửa quán vang lên, không thể chờ đợi thêm.
“Em chỉ đến thử vận may thôi, không ngờ quán thật sự mở cửa rồi!”
“Tối nay ăn gì vậy? Em không thể chờ thêm nữa rồi! Suốt cả ngày em chỉ ăn có một ít, giờ đói muốn chết!”
“Em cứ tưởng các bạn của em về căn cứ nói khoác thôi, ai ngờ thật sự có một quán ăn ở đây.”
“Thật sự có thịt nướng sao? Là loại nướng sôi lên, dầu mỡ b.ắ.n lên như vậy sao?”
Tôi lắc đầu:
“Hôm nay không có thịt nướng đâu.”
Những người muốn ăn thịt nướng cảm thấy hơi thất vọng.
Nhưng những người khác thì nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Đừng nói là thịt nướng, chỉ cần có đồ ăn là được, gì cũng được, tôi không kén chọn đâu!”
“Hơn hai mươi năm chưa được ăn gì rồi, nếu thật sự có đồ ăn, dù là đồ hư hỏng tôi cũng ăn được.”
“Phì, không phải nói là có thịt nướng sao? Không có thịt nướng, vậy không phải lừa đảo à?”
“Đúng vậy, tôi chỉ muốn ăn thịt nướng! Hôm qua bọn họ về khoe ngon lắm, tại sao họ được ăn mà chúng tôi lại không?”
“Nếu không cho chúng tôi ăn thịt nướng, thì chúng tôi phá quán này luôn!”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Bạch Diểu và Chu Thư Dật ngay lập tức đứng ra chắn trước mặt tôi:
“Đừng có gây sự!”
“Bọn mày là ai? Cút đi!”
Những khách khác cũng lập tức đứng ra, nhìn chằm chằm vào họ.
Ngay sau đó, một vầng sáng trắng lóe lên.
Ba người họ lập tức biến mất không dấu vết.
Mọi người đều sững sờ, mắt mở to đầy kinh ngạc.
Sau một lúc, họ ngưỡng mộ nhìn tôi:
“Chủ quán quá lợi hại, đây là năng lực gì vậy?”
“Tôi đã nói rồi, người có thể mở quán ăn trong tận thế và còn cung cấp được thức ăn, chắc chắn không đơn giản đâu! Hay là cứ ngoan ngoãn nghe lời chủ quán tiên nữ đi.”
“Đúng vậy, chủ quán tiên nữ, chúng tôi không kén chọn gì đâu, cái gì cũng vui lòng ăn.”
Nói xong, họ tự giác đặt 10 viên tinh thể trắng lên quầy thu ngân.
Quán ăn sau khi tôi cải tạo, hiện tại có thể chứa được ba bốn chục người.
Không lâu sau, quán đã đầy khách.
Mọi người đều đói đến mức mắt sáng rực, không ngừng nuốt nước bọt, bụng cũng phát ra tiếng “ùng ục”.
Tôi lập tức có ý tưởng trong đầu.
Mở tủ lạnh, lấy ra mấy chục túi bánh chẻo, hoành thánh, bánh trôi đông lạnh.
Sau đó, tôi đun nước.
Rồi bảo Bạch Diểu đi thống kê khách muốn ăn gì.
“Cái gì? Bánh chẻo? Còn nhân thịt nữa sao?!”
“Ôi, tôi muốn ăn! Đó là thịt đó, tôi không nhớ bao nhiêu năm rồi chưa được ăn thịt, chỉ nghĩ thôi mà đã thấy chảy nước miếng rồi!”
“Vậy tôi muốn ăn hoành thánh!”
“Bánh trôi là nhân mè đen đúng không? Tôi thích ăn đồ ngọt, tôi muốn ăn bánh trôi!”
Mấy món này nấu rất nhanh, chỉ sau mười mấy phút là tất cả đã xong và được mang ra bàn.
Khi tôi đi ra khỏi bếp, thì phát hiện bên ngoài quán ăn, không biết từ lúc nào đã xếp thành một hàng dài.
Mọi người đứng trong gió lạnh của màn đêm đen tối, nhưng không hề cảm thấy lạnh, chỉ căng cổ lên, ánh mắt đầy khát khao nhìn vào quán ăn nhỏ duy nhất tỏa ra ánh sáng ấm áp.