Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!

Chương 4



Giờ giấc sinh hoạt của tôi không thể theo kiểu làm việc hành chính từ sáng đến chiều.

Với cả tôi lại muốn tiếp tục mở quán ăn trong tận thế, nên cũng không thể làm ca đêm.

Đúng lúc tôi đang chán nản, một chiếc Mercedes bất ngờ dừng lại trước mặt.

Cửa kính hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt trang điểm tinh xảo.

“Tống Tinh, cô đang tìm việc à?”

Cô ta liếc qua tòa nhà tuyển dụng sau lưng tôi, cười khẩy:

“Không tìm được việc hả? Hay là cô sủa hai tiếng đi, tôi sẽ cho cô vào công ty tôi làm lao công?”

Lời vừa dứt, chàng trai ngồi ghế phụ chau mày khó chịu:

“Đừng phí lời với con nhà nghèo này nữa, đi thôi.”

Nhìn thấy hai người đó, lửa giận trong tôi bùng lên.

Bọn họ, một là bạn cùng phòng cũ Triệu Tuyết Vãn, một là thanh mai trúc mã Bạch Thăng.

Chỉ vì tôi hay đi chung với Bạch Thăng, mà Triệu Tuyết Vãn—kẻ thích hắn—đã nổi cơn ghen, dùng quan hệ gia đình để hại tôi bị đuổi khỏi trường.

Tôi từng tìm Bạch Thăng nhờ giúp đỡ:

“Xem như nể tình hồi nhỏ cậu bị bắt nạt, tôi đã từng giúp cậu, cậu nói với Triệu Tuyết Vãn tha cho tôi đi được không?”

Dù gì tôi cũng đã quá thảm rồi, học hành là con đường duy nhất có thể thay đổi cuộc đời tôi.

Nhưng Bạch Thăng chỉ cười khẩy:

“Liên quan gì đến tôi? Tôi có nhờ cô giúp đâu. Hơn nữa, rõ ràng là cô cứ bám lấy tôi mãi. Loại con gái vừa nghèo vừa tầm thường như cô, tôi thấy phiền c.h.ế.t đi được.”

Tôi chẳng muốn đôi co với bọn họ, phủi quần áo đứng dậy định bỏ đi.

Nhưng Triệu Tuyết Vãn lại không muốn buông tha tôi.

Cô ta đột ngột nhấn ga, lao thẳng xe về phía tôi, rõ ràng là muốn dọa tôi một trận.

Nhưng khi xe còn chưa kịp chạm đến tôi—

Một tia ánh sáng trắng lóe lên trong túi áo tôi.

Phần đầu xe trước mặt bỗng lõm sâu xuống ngay lập tức!

Cảnh tượng này khiến tất cả chúng tôi c.h.ế.t lặng!

Vài giây sau, Triệu Tuyết Vãn nghiến răng ken két, giận dữ rút điện thoại ra báo cảnh sát!

Ở đồn cảnh sát, viên cảnh sát trưởng tua đi tua lại đoạn camera giám sát, cuối cùng kết luận:

“Chiếc xe của cô bị hỏng không liên quan gì đến cô Tống.”

Nói xong, ông ta thẳng tay đuổi Triệu Tuyết Vãn và Bạch Thăng ra ngoài.

Trước khi rời đi, hai người đó nghiến răng trừng mắt cảnh cáo tôi:

“Cứ đợi đấy, chuyện này chưa xong đâu! Có bản lĩnh thì đừng để tao gặp lại mày!”

Tôi cảm ơn viên cảnh sát trưởng, chuẩn bị rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng anh ta lại đưa tôi vào một căn phòng nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng hơn hẳn:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Đừng căng thẳng, tôi gọi cô vào đây chỉ để xem thử thứ trong túi cô thôi.”

Nghe vậy, tôi lập tức siết chặt viên tinh thể trong tay, sắc mặt trở nên cảnh giác.

Anh ta vội nói thêm:

“Tôi đã xem đi xem lại đoạn ghi hình. Khi đó, có một tia sáng trắng lóe lên từ túi của cô. Tôi biết thế giới này vẫn còn nhiều điều chưa được khám phá. Có lẽ thứ trong túi cô chính là một trong số đó.

Nếu cô đồng ý giao nó cho tôi, tôi cam đoan sẽ không gây phiền phức cho cô, hơn nữa, mọi nghiên cứu đều sẽ được tiến hành dưới sự đồng ý của cô. Được không?”

Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng tôi cũng lấy viên tinh thể ra.

Nhưng tôi chỉ đưa ra những viên tinh thể màu trắng.

Ba viên cấp cam thì tôi giữ lại.

Viên cảnh sát trưởng quan sát một hồi nhưng không tìm ra được điều gì đặc biệt. Anh ta lại nói:

“Tôi sẽ gửi vật này đến viện nghiên cứu, có lẽ họ sẽ tìm ra được nguồn năng lượng bên trong. Cô thấy sao?”

“Được thôi.”

Sau khi trao đổi thông tin liên lạc với tôi, anh ta tiễn tôi ra ngoài.

“Tôi tên Trương Việt, nếu có kết quả từ viện nghiên cứu, tôi sẽ báo cho cô biết.”

“Được.”

Tôi lại còng lưng đạp chiếc xe đạp cũ về nhà.

Đúng 7 giờ tối, cảnh vật bên ngoài quán ăn chợt biến đổi—tôi lại trở về thế giới tận thế băng giá.

Tôi nhìn con đường vắng lặng ngoài kia.

Nhiệt độ ban đêm trong tận thế quá thấp, việc di chuyển vô cùng khó khăn, vì vậy những người còn sống sót gần như không ra ngoài.

Cũng may, quán ăn ế khách thì tôi đỡ tốn tiền mua nguyên liệu.

Bên ngoài băng giá lạnh lẽo, nhưng bên trong quán lại ấm áp như mùa xuân.

Tôi tựa vào quầy, lơ mơ gật gù trong ánh đèn vàng ấm áp.

Bỗng—

Tiếng chuông gió lại vang lên.

Tôi cứ ngỡ là Hứa Phán Nguyệt, còn chưa kịp vui mừng nở nụ cười, thì nhìn thấy bốn người đàn ông thở dốc, bước vào quán.

“Quán ăn à?… Cái tên thật hoài niệm…”

“Ở đây chắc có dung dịch dinh dưỡng hoặc đồ ăn chứ? Hửm? Món ăn ngẫu nhiên sao?… Thôi kệ, có gì ăn là được rồi, người anh em của tôi sắp không trụ nổi nữa…”

Nói đến đây, giọng anh ta nghẹn lại.

Lúc này tôi mới chú ý thấy trong nhóm có một người đang cõng theo một người đàn ông đầy vết thương.

Cảm nhận được hơi ấm từ quán, người đàn ông bị thương khẽ ngẩng đầu, ánh mắt yếu ớt lộ ra chút kinh ngạc:

“Không ngờ lại là một quán ăn… Những nơi như thế này chỉ có trước tận thế… Tôi thật không dám tin mình vẫn có thể nhìn thấy nó… Dù ở đây không có thức ăn, tôi c.h.ế.t cũng mãn nguyện rồi…”