Trước khi rời đi, A Trung đột nhiên quay đầu hỏi tôi:
“Chủ quán, sau này tôi còn có thể ăn mì cô nấu không?”
Nghĩ đến câu nói buông xuôi khi nãy của anh ta, tay tôi khẽ dừng lại khi đang lau bàn.
Sau đó, tôi nở một nụ cười dịu dàng:
“Được chứ. Nhưng điều kiện là anh phải còn sống, lần sau đến thử món khác nhé.”
Năm người đàn ông cao to gần mét chín, hốc mắt bỗng đỏ hoe.
“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ trụ được đến khi về căn cứ tiêm kháng sinh.”
“Lúc trước tôi luôn nghĩ rằng tận thế này sẽ kéo dài mãi, chẳng có hy vọng gì cả. Những đứa trẻ sinh ra trong tận thế thì không sao, nhưng chúng tôi đã từng sống trong thế giới trước đó, nên đôi lúc thấy thà c.h.ế.t còn hơn sống kiểu này. Nhưng quán ăn của cô khiến chúng tôi tìm lại được động lực sống.”
“Lần sau chúng tôi sẽ đưa thêm nhiều anh em đến, để họ cũng được nếm thử món ăn tuyệt vời này!”
Tôi xúc động, mỉm cười: “Nhất định phải giữ lời đấy.”
Tiễn họ đi rồi, tôi quay đầu, vẻ mặt lập tức méo xệch.
Năm người đàn ông cao to lực lưỡng, chỉ một bữa ăn đã vét sạch khẩu phần của tôi trong cả tuần tới.
Những ngày sau đó, tôi phải thắt lưng buộc bụng.
Cũng may là không có khách nào ghé qua nữa.
Nhìn vào số dư tài khoản ngày càng teo tóp, tôi thở dài một hơi.
Tôi ghét cái tính dễ mủi lòng của mình, nhưng khi nhìn họ đáng thương như vậy, tôi lại không nỡ.
Dù sao… họ cũng chỉ muốn ăn một bữa cơm, có gì sai chứ?
Những thứ mà ở thế giới của tôi bị coi thường, thì ở nơi này, có thể lại trở thành động lực để sống tiếp.
Nghĩ đến đó, tôi lăn qua lộn lại trên giường vì thèm ăn.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại thông minh giá tám trăm tệ của tôi reo lên.
Tôi liếc nhìn màn hình.
Là cuộc gọi từ Trương Việt—viên cảnh sát hôm trước.
“Alo?”
“Cô Tống, kết quả kiểm tra từ viện nghiên cứu đã có. Cô có đang rảnh không? Tôi qua đón cô.”
Cảnh sát Trương lái xe cảnh sát đưa tôi đến đồn.
Vừa xuống xe, hai người đàn ông mặc sơ mi trắng tiến lên chào hỏi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Chào cô Tống, chúng tôi là nhân viên nghiên cứu thuộc Viện Khoa học Quốc gia.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Họ đi thẳng vào vấn đề:
“Nhờ có cô, chúng tôi đã phát hiện ra một nguồn năng lượng khổng lồ bên trong loại tinh thể này. Nếu có thể tách chiết được, nó sẽ giúp nền khoa học nước ta tiến một bước dài, thậm chí có thể tạo ra bước đột phá cho toàn nhân loại!”
Giọng điệu họ đầy phấn khích.
Tôi có chút bất ngờ: “Thật sao? Những viên tinh thể này… à không, những viên đá này thật sự có sức mạnh lớn như vậy à?”
“Đương nhiên!” Họ gật đầu dứt khoát.
“Vì liên quan đến dự án tuyệt mật, chúng tôi không thể tiết lộ quá nhiều. Nhưng có thể bật mí một chút—cô biết đấy, năng lực phòng thủ trên biển của chúng ta vẫn kém hơn Anh Đào Quốc và Tiểu Mễ Quốc, đúng không?”
“Ừm.”
“Nhưng nếu có thể trích xuất năng lượng từ những viên đá này để gia cố lên chiến hạm và vũ khí, sức mạnh quân sự của chúng ta sẽ tăng ít nhất gấp năm lần!”
Ánh mắt họ tràn đầy nhiệt huyết, không nhịn được mà nắm lấy tay tôi:
“Đây tất cả là nhờ có cô! Cô lấy được những viên tinh thể này từ đâu vậy? Còn nữa không?”
Tôi hơi do dự: “Có thì có… nhưng tôi có thể giữ bí mật về nguồn gốc của chúng không?”
Sự phấn khích trong mắt họ giảm đi đôi chút.
Nhưng nghe nói tôi vẫn còn tinh thể, họ lập tức khôi phục tinh thần.
Vì lợi ích quốc gia, tôi tất nhiên không thể từ chối.
Thế nên, tôi đưa ra tất cả số tinh thể còn lại của mình.
“Những viên màu đỏ và cam có vẻ chứa nhiều năng lượng hơn.”
Mắt họ sáng lên: “Cảm ơn cô!”
Nhận lấy số tinh thể, họ rút từ trong tập tài liệu ra một tờ ngân phiếu.
“Đây là 100.000 tệ, là phần thưởng từ quốc gia và Viện Khoa học. Nếu sau này cô tiếp tục cung cấp tinh thể, sẽ còn có thêm nhiều khoản thưởng nữa. Ngoài ra, cô có bất kỳ yêu cầu nào, cứ nói với chúng tôi.”
Tôi thật sự có một chuyện muốn nhờ.
“Bố mẹ tôi trước đây có để lại một căn nhà, nhưng người thân trong gia đình đã chiếm đoạt nó. Tôi chỉ muốn lấy lại thôi. Nếu không được cũng không sao, sau này có tiền tôi sẽ thuê luật sư kiện tụng.”
“Không cần lo, chuyện này cứ giao cho chúng tôi!”
Rời khỏi đồn cảnh sát, tôi lập tức ôm chặt tờ ngân phiếu, phấn khởi chạy thẳng đến ngân hàng.
Bên trong, hàng người xếp dài dằng dặc.
Tôi chờ suốt hai tiếng, cuối cùng cũng đến lượt.
Vừa chuẩn bị kéo ghế ngồi xuống, thì có người bất ngờ cướp chỗ trước tôi, còn nhướng mày đầy khiêu khích:
“Lại là mày, Tống Tinh? Sao dai như ma quỷ thế?”
Tôi cúi đầu nhìn, lập tức cảm thấy vận xui ập đến—lại đụng trúng Triệu Tuyết Vãn!