Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!

Chương 9



Ngay lúc đó, nồi lẩu đã sôi bùng bùng.

Hương thơm đậm đà của thịt bò, hòa quyện với vị cay nồng của ớt bay khắp quán!

“Ục ục ục—”

Lục Kỳ, người vừa trưng ra vẻ mặt lạnh lùng đầy phân tích logic, đột nhiên khựng lại.

Bụng anh ta không kiềm chế được mà kêu lên.

Càng tệ hơn—

Tiếng bụng réo của những người còn lại còn to hơn!

Cảm giác bối rối hiện rõ trên khuôn mặt Lục Kỳ.

Anh ta vô thức nhìn về phía bếp, ánh mắt đầy mong chờ, mà chính anh cũng không nhận ra.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tôi ghép bốn chiếc bàn trong quán lại với nhau, sau đó lấy ra hai cái bếp điện từ.

Dưới ánh mắt đầy mong chờ và phấn khích của đám người kia, tôi lần lượt bưng từng món ra đặt lên bàn.

“Một nồi là lẩu bò cay, một nồi là lẩu cà chua, muốn ăn gì thì tự nhúng nhé.”

Mỗi lần tôi đặt một dĩa đồ ăn xuống, tiếng hò hét kinh ngạc của họ lại càng lớn hơn.

“Đệch! Lẩu sao?! Tôi còn có thể ăn lẩu trong tận thế à?!”

“Trời ơi! Thịt! Thật sự là thịt!”

“Ban đầu tôi cứ nghĩ chỉ cần có một bát mì nóng là đã mãn nguyện lắm rồi! Không ngờ ngoài lẩu ra, còn có nguyên một bàn đầy ắp đồ ăn thế này!”

Trong nháy mắt, quán ăn nhỏ vang lên tiếng hít khí liên tục, kèm theo đó là tiếng nuốt nước bọt ực ực.

Hai phút sau, khi tôi bày hết các món lên bàn, tôi mỉm cười nói:

“Ăn đi thôi!”

Vừa dứt lời—

Ầm!

Cả nhóm lao vào nồi lẩu nhanh như vũ bão.

So với lúc chiến đấu với thây ma, tốc độ này còn nhanh gấp bội.

“Trời ơi! Tôi không ngờ có ngày mình lại được ăn lòng bò nhúng lẩu với thịt bò ba chỉ! Mềm tan, béo ngậy, ngon hơn bất kỳ lần ăn lẩu nào trước đây!”

“Ngay cả khoai tây cũng bở tơi, mềm mịn đến mức tôi muốn nuốt luôn cả lưỡi!”

“Tôi có thể húp ba bát nước lẩu này mà không ngán!”

“Trong cái tận thế lạnh lẽo này, được ăn một bữa lẩu nóng hổi như thế này, bảo tôi ngày mai đi săn 100 con thây ma, tôi cũng hừng hực khí thế!”

“Ngon quá… Giá như tận thế chưa từng xảy ra… thì ai cũng có thể ăn được bữa lẩu tuyệt vời thế này…”

Cả nhóm vừa ăn vừa cảm thán, giọng nói nghẹn ngào đầy xúc động.

Lục Kỳ vẫn cắm đầu ăn, nhưng khi nghe thấy câu nói đó, ánh mắt anh ta khẽ d.a.o động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lúc tận thế bắt đầu, anh ta mới ba tuổi.

Những ký ức về đồ ăn trước tận thế đã mờ nhạt từ lâu.

Đối với anh ta, chỉ cần có thứ để nhét vào bụng, dù là dung dịch dinh dưỡng hay thực phẩm đông lạnh, cũng không khác biệt gì nhau.

Nhưng hôm nay, bữa lẩu này đã thay đổi suy nghĩ của anh hoàn toàn.

Không có gì quan trọng và quý giá hơn đồ ăn!

Thức ăn mới là thứ đáng để khao khát nhất!

Nhân lúc họ đang ăn uống ngon lành, tôi tranh thủ vào bếp, trong vòng hai phút, xào thêm một chảo lớn cơm chiên trứng.

Hạt cơm săn chắc, vàng ruộm, dậy mùi thơm của trứng và dầu nóng, khi ăn cùng với thịt và rau cay cay từ lẩu thì đúng là tuyệt phối!

Như dự đoán, cơm chiên trứng của tôi lại tiếp tục nhận được vô số lời khen ngợi.

Đến cuối cùng, ngoài câu “ngon quá”, “hạnh phúc quá”, thì chỉ còn lại tiếng nhai ngấu nghiến điên cuồng.

Một bàn đầy ắp thức ăn, vậy mà chỉ trong nửa tiếng, tất cả đã bị quét sạch không còn chút gì!

Ai nấy đều ôm bụng, vẻ mặt đầy thỏa mãn, khóe mắt còn lấp lánh ánh nước.

Ăn uống no say, nhóm người cao to có chút ngại ngùng, gãi đầu cười khổ.

“Xin lỗi chủ quán, đồ ăn ở đây ngon quá, bọn tôi đã ở trong tận thế hơn 20 năm rồi, đây là lần đầu tiên được ăn một bữa tuyệt vời như vậy nên không kiềm chế được. Bình thường bọn tôi không có hoang dã thế này đâu.”

Tôi bật cười: “Không sao, tôi hiểu mà.”

Một người đàn ông hùng hồn lấy ra hai viên tinh thể cấp lục, đặt lên quầy:

“Chủ quán, tôi tặng cô hết hai viên này! Cảm ơn cô đã giúp tôi có cơ hội ăn lẩu một lần trong đời, quá xứng đáng!”

Người khác cũng vội vàng lên tiếng:

“Trước đây tôi lười biếng quá, không săn thây ma nhiều, chỉ có ba viên tinh thể cấp vàng thôi… Nhưng ngày mai tôi sẽ cố gắng hơn! Quán của cô sẽ tiếp tục mở chứ?”

Nhìn vào ánh mắt đầy mong đợi của họ, tôi gật đầu:

“Đương nhiên rồi, tinh thể là thứ tốt, tôi còn muốn kiếm thật nhiều đây.”

Họ nghe vậy, đều đồng loạt gật đầu, vẻ mặt đầy thấu hiểu.

Ban đầu, ai cũng nghĩ hai viên tinh thể cấp lam là quá nhiều.

Nhưng sau khi ăn xong, toàn bộ đội đều có chung một suy nghĩ—

Chủ quán chính là Bồ Tát sống!

Dù sao thì, chỉ cần còn có thây ma và quái vật đột biến, sẽ luôn có tinh thể để thu thập!

Mà nếu chủ quán cần tinh thể, thì bọn họ nhất định sẽ ra sức săn thây ma, kiếm tinh thể đổi lấy đồ ăn ngon!

Chỉ cần có thể ăn thêm một bữa thế này nữa… Huhuhu!

Sau khi ăn xong, cả đội tranh nhau dọn bàn và rửa bát.

Tôi nhìn sang Lục Kỳ, hỏi thẳng: “Anh là người đứng đầu nhóm này sao?”

Lục Kỳ gật đầu: “Có thể nói vậy.”