Quán Cơm Liên Giới

Chương 375



Khi Nam Đồ bắt đầu chuyển trọng tâm của Tiệm cơm Nam Lai sang các thế giới Tinh tế, doanh thu không ngừng tăng vọt, con số tích lũy đã đạt đến mức khiến người ta phải kinh ngạc. Trong thời gian đó, Nam Đồ cũng đã thành công nhận được hai điểm thuộc tính, lần lượt cộng vào sức mạnh và ngộ tính.

Hôm đó sau khi kết thúc công việc, hệ thống vui mừng thông báo: [Chúng ta có thể kết nối với thế giới tiếp theo rồi!]

Nhìn kim chỉ trên bánh xe từ từ lướt qua ô thế giới đại dương, dừng lại giữa ô thế giới cổ tích và tu chân, có xu hướng sẽ cố định tại đó.

TBC

Cổ tích, nhất định phải là thế giới cổ tích! Nam Đồ âm thầm cầu nguyện trong lòng.

Nhưng sự đời thường không như ý muốn, kim chỉ khó khăn vượt qua ô cổ tích, cuối cùng dừng lại tại thế giới tu chân.

Nam Đồ rầu rĩ nói: "Tôi đến thế giới tu chân mở tiệm cơm thì có khách không chứ? Người tu chân đều bế quan nhịn ăn cả."

Hệ thống thần bí đáp: [Tôi có cách. ]

Nam Đồ kinh ngạc mừng rỡ: "Bây giờ cậu có thể quyết định nơi tiệm cơm xuất hiện rồi à? Nhất định phải giúp tôi chọn một nơi náo nhiệt nhé."

Việc có kiếm được tiền hay không không quan trọng bằng việc nếu có thể tiếp xúc với những tu sĩ, cô sẽ được tận mắt thấy đan d.ư.ợ.c, tiên thuật và pháp bảo mà trước giờ chỉ đọc trong sách.

Hệ thống đầy tự tin nói: [Yên tâm đi. ]

Nam Đồ vừa niệm "thế giới tu chân", vừa đẩy cửa sau tiệm cơm ra.

Bên ngoài là khung cảnh cổ trấn hoang vu, ánh hoàng hôn phủ lên con đường lát đá rêu phong cũ kỹ, mỗi viên đá như chứa đựng từng vết tích của năm tháng. Giữa những bức tường đổ nát, cỏ dại mọc um tùm, những bông hoa dại kiên cường nở rộ giữa các khe hở, tăng thêm nét tiêu điều và vắng lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trên con phố trống vắng không một bóng người, chỉ có gió là vị khách không mời thường xuyên lui tới nơi đây, len lỏi qua từng ngõ nhỏ, khẽ đẩy một cánh cửa gỗ vốn đang đóng kín.

Tiếng "kẽo kẹt" của cánh cửa gỗ mở ra giữa khung cảnh này nghe đặc biệt rợn người.

Nam Đồ đang định nói gì đó, cảnh vật trước mắt đột nhiên thay đổi, lập tức biến thành một khung cảnh sầm uất, người người tấp nập. Trên đường phố san sát các cửa tiệm, nào là tiệm vải, quán trà, tiệm vàng, tiệm t.h.u.ố.c... tiếng rao hàng, tiếng cười nói, tiếng bánh xe lộc cộc hòa quyện vào nhau, náo nhiệt vô cùng.

Những người đó dường như không nhìn thấy Nam Đồ, đối với cô và Tiệm cơm Nam Lai hoàn toàn làm như không tồn tại.

Tay Nam Đồ đang vịn khung cửa run lên một chút: "Cái thị trấn náo nhiệt mà cậu tìm cho tôi thì đúng là náo nhiệt thật đấy... nhưng ma thì đâu cần ăn cơm."

Náo nhiệt kiểu gì mà quỷ dị như vậy!

Hệ thống giải thích: [Đây đều là du hồn và ảo ảnh, dĩ nhiên không phải khách hàng của tiệm cơm rồi. ]

Theo lời hệ thống, nơi này là một bí cảnh trong giới tu chân có tên là "Ức Linh Vực", ẩn chứa vô số kỳ trân dị bảo, linh thảo linh d.ư.ợ.c, cứ mỗi năm mươi năm sẽ mở ra một lần, các môn phái sẽ phái đệ t.ử mới đến bí cảnh để rèn luyện tâm tính và tìm kiếm cơ duyên.

Ngay sắp tới là thời điểm Ức Linh Vực mở cửa, đến lúc đó bí cảnh hoang vắng này sẽ lập tức trở nên nhộn nhịp. Mà trấn cổ Bỉ Lan nơi họ đang đứng, với thân phận là thị trấn quỷ, sẽ xuyên suốt trong toàn bộ bí cảnh, như vậy sẽ có thêm nhiều người phát hiện ra Tiệm cơm Nam Lai, bước vào dùng bữa.

Nam Đồ vẫn không mấy tin tưởng: "Vẫn là vấn đề đó, người tu chân không cần ăn cơm mà."

Hệ thống: [Đặc điểm của bí cảnh này, một trong số đó chính là sẽ áp chế tu vi của người bước vào. Tu vi của các đệ t.ử mới từ các môn phái sẽ bị ép xuống chỉ còn Trúc Cơ, còn chưa đạt đến cảnh giới tích cốc, nên vẫn sẽ bị đói bụng như thường. ]

Nam Đồ an tâm hẳn: "Thì ra là vậy, cậu cũng suy tính chu toàn thật."