Quân Hôn 80: Được Chồng Sủng Tận Trời Nhờ Ba Đứa Con

Chương 17: Giúp em bán hàng, chia ba bảy!



Đường Tình cầm trên tay chiếc phụ kiện tóc bằng ngọc trai bị lỗi, khẽ cười nói:

“Hê hê, Tiểu Mỹ, em nói thật với chị đi, mấy cái phụ kiện tóc này em lấy từ Nhà máy Kẹp tóc Công Nông Dung Đô phải không?”

“Sao chị biết?”

Kỷ Tiểu Mỹ giật mình, không kìm được mà buột miệng hỏi lại.

Vừa nói xong, cô liền vội vàng bịt miệng, trong lòng thầm kêu: “Chết rồi, lỡ lời rồi!”

Đường Tình nhìn phản ứng của Tiểu Mỹ, chẳng hề ngạc nhiên, chỉ cười nói: “Chị đoán ngay mà! Kiểu dáng công phu thế này, xưởng nhỏ làm sao làm nổi? Chỉ có nhà máy lớn mới có tay nghề này!”

Nhà máy phụ kiện tóc lớn nhất Dung Thành chính là Nhà máy Kẹp tóc Công Nông Dung Đô. Nhưng những sản phẩm lỗi của nhà máy lớn thế này đều phải tiêu hủy, sao lại lọt ra thị trường được?

Kỷ Tiểu Mỹ vội giật lại chiếc phụ kiện từ tay Đường Tình, gắt gỏng: “Chuyện này không liên quan đến chị! Đừng tò mò chuyện của em!”

Cô vơ vội mấy món đồ vào túi, đứng dậy định bỏ đi, nhưng chần chừ một chút rồi dừng lại, quay đầu nhìn Đường Tình đang ngồi xổm dưới đất, cắn môi nói:

...

...

“Hôm nay cảm ơn chị đã giúp em. Khi nào kiếm được tiền, em sẽ gửi ba nhóc một phong bao lớn!”

Cô không muốn nợ tình cảm của Đường Tình, đợi khi bán hết số phụ kiện này kiếm được tiền, cô sẽ trả ơn bằng tiền!

Nhìn ánh mắt kiên định của Kỷ Tiểu Mỹ, có chút giống Kỷ Quân Trạch, Đường Tình bật cười, đứng dậy nắm lấy túi vải trên tay Tiểu Mỹ. Sức cô thật sự rất lớn, chỉ dùng ba phần lực mà Tiểu Mỹ đã không thể nhúc nhích.

“Chị làm gì vậy?” Kỷ Tiểu Mỹ quay đầu lại, trừng mắt không vui.

Đường Tình cười tủm, đôi mắt hạnh long lanh sáng rực: “Đợi em kiếm tiền thì đến năm con khỉ mất rồi! Chị phải lo phúc lợi cho ba nhóc nhà chị đã! Lô hàng này, chị giúp em bán!”

“Chị? Chị mà bán được?”

Kỷ Tiểu Mỹ suýt bật cười, nói thật trong nhà ai chẳng biết ai. Đường Tình từ khi lấy anh hai, chỉ ăn no ngủ kỹ, chẳng làm gì ra hồn, bây giờ lại nói giúp cô bán hàng?

“Đúng! Chị giúp em bán! Tiền lãi chia ba bảy, chị ba em bảy, thế nào?”

“Em không tin lời chị đâu!”

Kỷ Tiểu Mỹ hoàn toàn không tin tưởng, quay đầu định bỏ đi, Đường Tình lại nói thêm: “Nếu không bán được, chị sẽ đền em gấp đôi giá nhập!”

Nghe câu này, Tiểu Mỹ động lòng. Nếu đúng như lời Đường Tình, dù hôm nay không bán được, cô vẫn có thể thu hồi vốn, còn có lãi!

“Lô hàng này giá nhập là năm tệ, chị đền gấp đôi là mười tệ, chị có…”

Chưa nói hết câu, Đường Tình đã lấy ra mười tệ từ túi vẫy trước mặt cô. May mà hôm nay mua đồ còn thừa hơn chục tệ, không thì khó lừa được cô bé này.

“Mười tệ này chị đưa em trước. Nếu không bán hết, hàng chị nhận, tiền em giữ!”

Đường Tình đưa tiền cho Tiểu Mỹ để thể hiện thành ý. Kỷ Tiểu Mỹ nhìn tờ mười tệ, nếu nhận số tiền này, cô có thể trả nợ Ôn Thi Thi cây bút máy rồi.

Cô bặm môi, không nhận tiền, mà đặt túi hàng xuống đất.

“Tổng cộng ba trăm sáu mươi hai cái, em bán cả ngày mới bán được năm cái, mỗi cái năm phân.”

Đường Tình tính nhẩm, cả ngày mới kiếm được hai hào năm, cô lắc đầu chép miệng. Kỷ Tiểu Mỹ thấy ánh mắt đó như đang chê bai năng lực của mình, liền giải thích ngay:

Vân Vũ

“Mấy cái phụ kiện này dù công phu tốt nhưng đều là hàng lỗi. Em bán được năm cái đã là may rồi. Chị mà làm, chưa chắc được như em, lắc đầu cái gì!”

Thấy Tiểu Mỹ phản ứng dữ dội, Đường Tình biết cô hiểu lầm rồi.

“Chị lắc đầu vì giá em đặt quá thấp! Năm phân một cái, kiếm được gì!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Năm phân còn thấp? Chị định giá bao nhiêu?”

“Năm hào một cái!”

Vừa nghe xong, Kỷ Tiểu Mỹ trợn mắt, nhìn Đường Tình như nhìn kẻ ngốc: “Chị ơi, không hiểu thị trường thì đừng nói bừa! Năm hào một cái, chỉ có hàng cao cấp trong cửa hàng mới bán được giá đó!”

Đường Tình không để ý, cô trải tấm vải ra, bắt đầu lựa chọn phụ kiện, vừa chọn vừa nói:

“Em đi mua một hộp diêm về.”

“Chị cần diêm làm gì?”

Kỷ Tiểu Mỹ nhìn Đường Tình chia phụ kiện thành nhiều hàng, không hiểu cô đang làm gì.

“Đi mua đi.”

Đường Tình không giải thích, đưa hai phân cho Tiểu Mỹ. Cô nhận tiền, chạy sang cửa hàng đối diện mua một hộp diêm về. Những gì Đường Tình làm sau đó khiến Kỷ Tiểu Mỹ há hốc mồm!

Cô dùng diêm đun chảy keo trên kẹp tóc, tháo phụ kiện ra. Tất cả phụ kiện được phân loại: ngọc trai, dải tóc, sa tanh...

Ví dụ như chiếc phụ kiện ngọc trai bị lỗi, cô lấy ngọc từ phụ kiện khác, dán lại thành sản phẩm hoàn chỉnh. Hay chiếc kẹp hình bướm bị gãy một cánh, cô dùng dải sa tanh dán lại, trông như bướm có đuôi, càng thêm sống động.

Dưới bàn tay khéo léo của Đường Tình, những phụ kiện lỗi bỗng như được hồi sinh, trở nên tinh xảo lộng lẫy, thậm chí mang phong cách thiết kế mới lạ.

Sau cú sốc ban đầu, Kỷ Tiểu Mỹ nhanh chóng hiểu ra, cô không có khiếu thẩm mỹ như Đường Tình, chỉ có thể giúp cô đun keo, chuẩn bị phụ kiện.

Một hộp diêm nhanh chóng hết, Tiểu Mỹ lại đi mua thêm. Tổng cộng dùng hết bốn hộp, hai người mới hoàn thành việc “tân trang” toàn bộ phụ kiện. Từ ba trăm sáu mươi hai cái, giờ chỉ còn một trăm chín mươi tám.

Nhìn những phụ kiện xếp trên tấm vải, ngay cả Kỷ Tiểu Mỹ - người chẳng bao giờ dùng phụ kiện tóc - cũng phải trầm trồ:

“Đẹp... quá đẹp!”

Gương mặt cô lộ rõ vẻ kinh ngạc, không thể tưởng tượng những phụ kiện tưởng như bỏ đi lại có thể trở nên lộng lẫy như vậy nhờ bàn tay Đường Tình.

“Chị Đường Tình, chị học ở đâu vậy…”

Kỷ Tiểu Mỹ tò mò vô cùng, gần nửa năm không gặp, Đường Tình bỗng có kỹ năng đỉnh cao thế này?

Đúng lúc cô định hỏi, một đôi bạn gái trẻ đi ngang qua, vô tình liếc nhìn rồi dừng chân ngay lập tức.

“Cái kẹp bướm này giá bao nhiêu vậy?”

Cô gái tóc dài mặc váy trắng cầm chiếc kẹp bướm lên hỏi.

Đường Tình đứng dậy, cầm một chiếc kẹp bướm khác nói:

“Kẹp bướm này đi thành đôi, dùng chung mới đẹp. Một cái năm hào, mua hai thì giảm còn chín hào!”

Vừa nghe báo giá, người bạn của cô gái tóc dài liền nhíu mày:

“Hả? Một đôi kẹp tóc chín hào? Đùa à! Tiểu Điệp, đừng mua, giá này ra cửa hàng mua còn hơn, ai lại mua đồ chợ trời đắt thế!”

Cô gái tên Tiểu Điệp vẫn cầm chiếc kẹp bướm, không buông xuống, nhẹ nhàng nói:

“Chủ quán, có thể giảm giá chút không?”

Ngay cả Kỷ Tiểu Mỹ cũng nhận ra cô gái này rất thích đôi kẹp, cô kéo tay Đường Tình, thì thầm:

“Giảm giá cho cô ấy đi.”

Đường Tình không trả lời, hai người đã mất hơn hai tiếng để làm lại phụ kiện, giờ đã đến giờ tan làm, người qua lại đông hơn, nhiều người bắt đầu chú ý đến gian hàng của Đường Tình, nhanh chóng tụ thành một vòng tròn.

Đường Tình đứng trước gian hàng, vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người.