Đường Tình chưa bao giờ thấy bản thân rơi vào tình cảnh khó xử đến thế!
Với cân nặng 180 cân, cô chiếm gần hết hàng ghế sau, khiến Kỷ Quân Trạch cao lớn phải co ro trong góc. Trong khi đó, Bạch Linh Lung - người ngồi ở ghế lái - chính là vị hôn thê chính thức trước đây của anh.
Đường Tình lặng lẽ quan sát, Bạch Linh Lung quả thật xinh đẹp tuyệt trần, xứng đôi với Kỷ Quân Trạch. Còn cô, chẳng khác nào một con heo ú.
"Quân Trạch, em..."
Ánh mắt Bạch Linh Lung nhìn anh đầy vương vấn, tơ tình như muốn hóa thành sợi chỉ thật.
Đường Tình hiểu ý cô ta muốn tâm sự, cô cũng muốn im lặng để họ có không gian riêng, nhưng đứa bé trong bụng lại không cho phép.
"Xí... đau quá..."
Cô không cố ý ngắt lời, nhưng có thể cảm nhận rõ bàn tay nhỏ trong bụng đạp mạnh, khiến cô đau đến rơi nước mắt.
...
...
"Đau quá, đau quá..."
Cơ thể cô run rẩy vì đau đớn, dòng nước ối đục lẫn m.á.u chảy ra giữa hai chân. Máu dính đầy tay Kỷ Quân Trạch, ý thức Đường Tình cũng dần mờ đi.
"Kỷ Quân Trạch, em... em không chịu nổi nữa rồi..."
Vân Vũ
Đường Tình ôm chặt bụng, cơn đau như xé thịt khiến cô suy sụp. Trời cao đang đùa giỡn với cô sao? Bị xe đ.â.m c.h.ế.t xong, giờ lại phải chịu đau đến chết.
"Bạch Linh Lung, dừng xe lại!"
Kỷ Quân Trạch trầm giọng quát, nhưng Bạch Linh Lung vẫn chưa kịp phản ứng. Anh lại quát lớn: "Dừng xe ngay!"
Bạch Linh Lung quay đầu, thấy đường nét hàm anh căng cứng, môi run nhẹ, lộ rõ vẻ hoảng hốt nhưng ánh mắt lại kiên định lạ thường.
Cô ta đành phanh gấp. Kỷ Quân Trạch hít sâu, nói với Bạch Linh Lung:
"Đường Tình không thể chờ đến bệnh viện. Bạch Linh Lung, cô phải đỡ đẻ cho cô ấy."
"Cái gì? Tôi?"
Bạch Linh Lung tròn mắt: "Kỷ Quân Trạch, tôi là bác sĩ ngoại khoa, không phải sản khoa! Anh biết mà!"
"Tôi chỉ hỏi một câu: Cô giúp hay không?"
Kỷ Quân Trạch lúc này là hình ảnh Bạch Linh Lung chưa từng thấy. Mặt anh tái nhợt, tay ôm Đường Tình run rẩy, như đang sợ hãi điều gì đó.
Anh sợ Đường Tình c.h.ế.t đến vậy sao?
"Bác sĩ Bạch..." Đường Tình yếu ớt giơ tay: "Tôi c.h.ế.t cũng được. Nhưng xin cứu lấy đứa bé trong bụng tôi."
Cô biết, sinh mệnh nhỏ bé kia là vô tội.
"Tôi chỉ có thể thử."
Vừa nghe Bạch Linh Lung đồng ý, Kỷ Quân Trạch mở cửa xe nhường chỗ, rồi sang phía cửa bên kia, nâng đầu Đường Tình đặt lên đùi mình. Bàn tay ấm áp của anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
"Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em."
Giọng nói dịu dàng của anh khiến trái tim Đường Tình bớt căng thẳng. Bạch Linh Lung đóng cửa xe, kiểm tra tình hình và thốt lên: "Cổ tử cung mở hết 10 phân, ngôi thai ngược! Nếu sinh thường, đứa bé rất dễ ngạt!"
"Có cách nào không?" Kỷ Quân Trạch hỏi gấp.
Bạch Linh Lung mím môi: "Tôi từng nghe một mẹo, có thể xoay em bé theo chiều kim đồng hồ, may ra..."
Chưa nói hết câu, Kỷ Quân Trạch đã bật cúc áo Đường Tình, để lộ bụng bầu cao ngất. Anh đặt tay lên, ấn mạnh theo chiều kim đồng hồ.
"Á!!!"
Tiếng thét thảm thiết của Đường Tình vang lên. Cơn đau như xé linh hồn, mồ hôi ướt đẫm mái tóc đen của cô.
Tiếng kêu khiến Kỷ Quân Trạch dừng tay. Anh nhìn cô, trong mắt thoáng nét... xót xa?
"Ấn tiếp!" Đường Tình nghiến răng: "Nhóc con, muốn sống thì xoay đầu lại! Không thì cùng mẹ đầu thai kiếp khác! Kỷ Quân Trạch, ấn mạnh nữa!"
Đường Tình quyết tâm chịu đựng, ít nhất phải cứu lấy sinh linh bé bỏng này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Kỷ Quân Trạch, ấn đi!"
Vẻ mặt đau đớn của cô khiến trái tim anh thắt lại. Cuối cùng, anh nghiến răng, dùng lực ấn mạnh vào bụng cô.
Bạch Linh Lung kinh ngạc nhìn thấy em bé trong bụng thật sự đã xoay người!
Hai vợ chồng này... một người dám ấn, một người chịu đựng, đúng là không phải dạng vừa!
"Á!!!"
Theo tiếng thét xé trời, Bạch Linh Lung reo lên:
"Đầu em bé lộ ra rồi!"
Đường Tình cảm nhận một luồng trống rỗng, như quả chín rụng khỏi cành, rồi tiếng khóc vang lên trong xe.
"Oa oa oa..."
Tiếng khóc ấy chạm vào trái tim sắt đá của cô.
"Một bé trai." Bạch Linh Lung bế đứa trẻ lên, nhưng chợt nhíu mày: "Ơ, không đúng..."
Đường Tình chưa kịp hiểu, đã cảm thấy một vật gì đó lại tuột ra khỏi cơ thể. Trên tay Bạch Linh Lung giờ có thêm một đứa bé nữa.
Rồi một lần nữa, cô thấy Bạch Linh Lung quỳ trước mặt, trên tay ôm... ba đứa trẻ.
"Oa oa oa!!"
"Hu hu hu..."
"Í... í... ẹ..."
Ba tiếng khóc với âm sắc khác nhau vang lên như bản hòa tấu, làm ù cả tai Đường Tình.
"Ba đứa??"
Cô choáng váng, vừa làm mẹ đã có ngay ba đứa con?
"Một lần sinh ba, bé lớn và bé nhì là trai, bé út là gái. Cô quả là có phúc."
Bạch Linh Lung nhìn cô với ánh mắt phức tạp. Đường Tình chỉ muốn kêu trời: Phúc ư? Cho cô ta hết cái phúc này đi!
Kỷ Quân Trạch thậm chí không nhìn ba đứa trẻ. Anh nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô, thì thầm:
"Em vất vả rồi."
Trong khoảnh khắc, Đường Tình thấy ánh mắt anh chứa đựng sự xót xa.
Xót xa?
Không thể nào!
Cô lắc đầu, quan hệ giữa nguyên chủ và Kỷ Quân Trạch gần như là cừu địch, sao có thể thay đổi chỉ vì ba đứa con?
Đột nhiên, cô cảm thấy một dòng nóng chảy ồ ạt giữa hai chân.
"Cô ấy băng huyết, phải đến bệnh viện ngay!"
Bạch Linh Lung biến sắc, hét lên. Kỷ Quân Trạch nhìn thấy m.á.u loang đầy ghế sau, lập tức lao lên ghế lái, đạp ga phóng đi.
Đường Tình cảm thấy sức lực cạn kiệt. Nhìn ba đứa trẻ trong tay Bạch Linh Lung, cô thấy thật kỳ diệu. Dù chỉ mượn thân xác nguyên chủ để sinh chúng, nhưng ba sinh linh bé bỏng này khiến trái tim cô mềm lại.
Cô yếu ớt giơ tay, Bạch Linh Lung vội đặt các con lên n.g.ự.c cô.
Sự yếu ớt khiến Đường Tình nhận ra, lần này khó qua khỏi.
Cô thì thầm: "Em trả anh cho chị..."
Bạch Linh Lung vui mừng, nhưng chưa kịp phản ứng, Kỷ Quân Trạch đã hét lên:
"Đường Tình, em không được chết! Nếu em dám chết, anh sẽ để con em nhận người khác làm mẹ! Nghe rõ chưa? Cấm ngủ, mở mắt ra!"
Đường Tình trợn mắt nhìn anh. Tên này... đúng là quá hống hách!