Quân Hôn 80: Được Chồng Sủng Tận Trời Nhờ Ba Đứa Con

Chương 33: Cô nàng thôn quê biến thành mỹ nhân



Vu Na ngẩng đầu lên, liền thấy Đường Tình đang nhìn mình với ánh mắt tươi cười, nhưng nụ cười ấy lại giống hệt một con cáo tinh ranh.

"Hợp tác? Ý cô là sao?"

Đường Tình vui vẻ đưa tay phải ra, "Trước tiên, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Đường Tình, chỉ là một người bán đồ trang sức tóc nhỏ lẻ."

Vu Na đưa tay ra bắt, gật đầu nói,

"Tôi là Vu Na. Hôm qua đồ trang sức tóc của cô bán rất chạy, cả con phố này đều biết tiếng cô rồi."

"Chị Vu, tôi muốn thuê gian hàng trước cửa tiệm của chị để bán đồ trang sức tóc. Nếu hợp tác, tôi sẽ giúp chị thu hút khách hàng. Với mỗi khách tôi giới thiệu mà giao dịch thành công, tôi chỉ lấy 5% hoa hồng, chị thấy thế nào?"

Mức hoa hồng 5% mỗi đơn hàng quả thực rất thấp.

Nhưng nghe xong, Vu Na chỉ biết cười khổ, lắc đầu nói, "Cửa hàng của tôi, có kinh doanh được hay không cũng chẳng quan trọng nữa."

Thấy ánh mắt tò mò của Đường Tình, Vu Na bèn giải thích.

...

...

"Đến cuối tháng này, cửa hàng của tôi sẽ đóng cửa."

"Hả? Tại sao vậy?"

Đường Tình nhận ra, trang phục của Vu Na rất có gu, tính tình lại hiền lành, quần áo trong cửa hàng cũng đều chất lượng. Một cửa hàng như vậy, không đến nỗi phải đóng cửa chứ?

"Lý do thì..."

Nhớ đến nguyên nhân, mắt Vu Na đỏ lên, cô cắn chặt môi, lau vội giọt nước mắt rồi quay sang nhìn Đường Tình, "Nếu tôi giúp cô, đồng nghĩa với việc phải đối đầu với Tăng Minh Lượng..."

Nghe vậy, Đường Tình thầm thở dài, không ngờ Tăng Minh Lượng lại có ảnh hưởng lớn đến thế trên con phố này. Xem ra hợp tác với Vu Na là điều không thể rồi.

"Chị Vu, không sao đâu..."

"Nhưng dù sao cửa hàng của tôi cũng sắp đóng cửa rồi. Giúp cô, cũng chính là giúp Hỷ Nhi!"

Vu Na quyết định, nói với Đường Tình, "Nếu cô có thể giúp tôi thanh lý hết số hàng tồn trong cửa hàng, tôi sẽ trả cô 20% hoa hồng mỗi đơn! Cô cũng có thể bày gian hàng trước cửa tiệm của tôi!"

Quần áo trong cửa hàng của Vu Na đều nhập từ Dương Thành, nếu không bán được cũng không thể trả lại. Đến cuối tháng, số hàng này sẽ thành gánh nặng, chi bằng thử một lần, dù không thành công cô cũng không mất gì.

"Yên tâm đi chị Vu, số hàng này của chị, tôi nhất định sẽ giúp chị bán sạch!"

20% hoa hồng! Đó đều là tiền cả! Nhìn vẻ tự tin của Đường Tình, Vu Na cũng bị lây cảm hứng. Đúng lúc này, Kỷ Tiểu Mỹ bưng bình sữa vừa rửa xong bước vào.

"Tiểu Mỹ, em đến đúng lúc quá."

Đường Tình nhìn chằm chằm vào Kỷ Tiểu Mỹ với ánh mắt sáng rực, khiến cô bé cảm thấy rờn rợn.

"Em chỉ đi rửa bình sữa thôi, chị nhìn em như vậy làm gì vậy?"

Đường Tình cười khúc khích, quay người lấy từ giá áo của Vu Na một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc quần jean và một đôi giày trắng, đưa cho Kỷ Tiểu Mỹ.

"Tiểu Mỹ, đi thay bộ này đi."

Nhìn bộ quần áo Đường Tình chọn, Kỷ Tiểu Mỹ không dám nhận, cô bé chưa bao giờ mặc quần áo đẹp như vậy.

"Không được không được, đồ này đắt lắm, em không mua nổi."

Dù hôm qua kiếm được chút tiền nhờ Đường Tình, nhưng vừa về trường, cô bé đã trả nợ tiền bút cho Ôn Thi Thi, còn nợ bạn bè nữa, trên người chỉ còn bảy đồng tám hào, lấy đâu ra tiền mua?

"Ai bảo em mua? Chị tặng em đó!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đường Tình không cho Kỷ Tiểu Mỹ từ chối, đẩy bộ quần áo vào tay cô bé, rồi đẩy vào sau tấm rèm, còn cố ý nói to:

"Em không thay xong, chị không cho em ra đâu! Thử trước đi!"

Nói xong, Đường Tình quay sang nhìn Vu Na, xoa xoa tay cười nói:

"Chị Vu, Tiểu Mỹ nhà tôi chưa bao giờ được mặc quần áo đẹp như vậy. Chị xem giày của em ấy toàn là giày cũ, không vừa chân. Chị có thể giảm giá chút không?"

Vu Na nhìn cách ăn mặc của Đường Tình và Kỷ Tiểu Mỹ, biết hoàn cảnh gia đình hai người không khá giả, Đường Tình còn phải nuôi con, lòng cô mềm lại, không nghĩ ngợi liền nói:

"Yên tâm, chị sẽ tính giá nhập cho em."

"Cảm ơn chị Vu, chị thật tốt bụng quá!"

Đường Tình vô cùng cảm kích nói. Cô nhìn tướng mạo của Vu Na, đúng là một người phụ nữ dịu dàng rộng lượng, chỉ là giữa chân mày luôn đượm nét buồn, khiến phúc khí của cô bị giảm đi.

"Tiểu Mỹ, thay xong thì ra ngay nhé."

Kỷ Tiểu Mỹ ở sau tấm rèm rất lâu, không dám bước ra. Đường Tình đoán cô bé đã thay xong, liền kéo tấm rèm sang một bên.

Kỷ Tiểu Mỹ giật mình, quay đầu lại. Vu Na nhìn cô gái trẻ trước mặt, làn da nâu mật ong kết hợp với áo sơ mi trắng, quần jean, trông vô cùng trẻ trung và tràn đầy sức sống.

Đúng là người đẹp vì lụa, ngựa tốt vì yên. Kỷ Tiểu Mỹ mặc bộ đồ này, trông chẳng khác gì một cô gái thành phố.

"Em... em đen quá, mặc đồ trắng không đẹp."

Kỷ Tiểu Mỹ lo lắng kéo lại áo sơ mi. Da cô bé vốn đen, mặt lại có tàn nhang, nên Lý Quế Vân luôn chê cô xấu xí, lúc nào cũng không hài lòng.

"Ai bảo em đen? Da em là màu nâu mật ong, màu da khỏe mạnh nhất! Cái đẹp không có định nghĩa duy nhất, béo cũng đẹp, gầy cũng đẹp, trắng cũng đẹp, đen cũng có thể đẹp, quan trọng nhất là em phải tự tin! Hiểu không? Lúc em chống nạnh tự tin mắng Tăng Minh Lượng, em rất đẹp đó!"

Đường Tình đặt tay lên vai Kỷ Tiểu Mỹ, nói với vẻ nghiêm túc. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Kỷ Tiểu Mỹ nhận ra trong mắt Đường Tình không hề có chút khinh thường nào, chỉ có sự động viên đầy ắp.

"Em... em có thể không?"

Kỷ Tiểu Mỹ nghi ngờ hỏi, Đường Tình gật đầu, "Tất nhiên! Chị còn có thể khiến em đẹp hơn nữa!"

Đường Tình nhét áo sơ mi của Kỷ Tiểu Mỹ vào quần jean, lấy từ túi phụ kiện ra một dải ruy băng, luồn qua thắt lưng quần jean làm dây đai, rồi thắt một chiếc nơ to. Tiếp theo, cô lấy một chiếc kẹp tóc hình bướm, mở một khuy áo sơ mi, gắn kẹp tóc vào khuy áo thứ hai. Đôi cánh vàng của chú bướm nhỏ bay lượn, lập tức khiến chiếc áo sơ mi trơn thêm phần sống động.

"Em ngồi xuống đi!"

Đường Tình ấn Kỷ Tiểu Mỹ ngồi xuống ghế, rồi lấy bình nước quân dụng rót một ít nước ra tay phải, tay trái giật sợi dây buộc tóc của Kỷ Tiểu Mỹ ra, mái tóc dài của cô bé lập tức xõa xuống.

Vân Vũ

Kỷ Tiểu Mỹ có mái tóc xoăn tự nhiên, nên trông lúc nào cũng rối bù, lại không biết cách chăm sóc. Đường Tình dùng tay ướt vuốt nhẹ mái tóc của cô bé, làm cho tóc bớt rối nhưng vẫn giữ được độ bồng bềnh.

Cô nhẹ nhàng túm tóc Kỷ Tiểu Mỹ lên, buộc thành một đuôi ngựa cao, rồi lấy từ túi ra một dụng cụ búi tóc. Dụng cụ này chỉ là một thanh nhựa đen, chưa có đồ trang trí. Đường Tình luồn vào tóc Kỷ Tiểu Mỹ, trong nháy mắt đã búi thành một búi tóc hoàn hảo.

Cuối cùng, cô lấy một dải voan, quấn quanh búi tóc hai vòng, thắt thành một chiếc nơ đứng, tạo điểm nhấn cùng với chiếc nơ ở eo.

"Xong! Hoàn thành!"

Đường Tình kéo Kỷ Tiểu Mỹ đứng dậy. Dải ruy băng ở eo tôn lên vòng eo thon thả, làm nổi bật đường cong cơ thể. Chiếc kẹp tóc hình bướm trên áo lấp lánh, mái tóc xoăn nhẹ tạo cảm giác tự nhiên bồng bềnh, càng thêm đáng yêu.

Cùng với chiếc nơ trên đầu, toàn thân cô bé toát lên vẻ trẻ trung tràn đầy sức sống.

"Đây... vẫn là em sao?"

Đường Tình đẩy Kỷ Tiểu Mỹ đến trước gương. Nhìn hình ảnh trong gương, Kỷ Tiểu Mỹ sửng sốt, không thể tin được cô gái trẻ trung rạng rỡ kia lại là mình!

Ngay cả Vu Na cũng ngây người. Cô đã theo dõi từng bước Đường Tình làm, nhưng không biết từ lúc nào, cô gái trước mặt đã hoàn toàn thay đổi.

"Cô... cô biết ảo thuật sao?" Vu Na ngơ ngác hỏi.