Quân Hôn 80: Được Chồng Sủng Tận Trời Nhờ Ba Đứa Con

Chương 77: Chết rồi, chạm phải chỗ đó rồi!



"582……"

"583……"

"584, 585!"

Đường Tình ngồi trên giường, xung quanh chất đầy từng xấp tiền, tất cả đều là "hoa hồng" do Vu Na đưa, tổng cộng lên tới 585 đồng!

Kỷ Quân Trạch bồng Bách Sự từ ngoài cửa bước vào, cậu bé vừa tắm xong, người quấn khăn tắm, da trắng nõn, thân hình mềm mại, tỏa ra mùi sữa thơm ngát.

"Bách Sự, lại đây, mẹ bồng nào."

Đường Tình giơ tay ra, Kỷ Quân Trạch liền đưa Bách Sự cho cô, cô ôm cậu bé vào lòng vui đùa.

Kỷ Quân Trạch chỉ vào đống tiền trên giường, "Đếm xong chưa?"

"585 đồng! Nhiều quá, chị Vu Na không nhầm chứ?"

...

...

Nhưng Đường Tình trong lòng cũng hiểu rõ, hai ngày qua hàng hóa trong cửa hàng của Vu Na gần như bán hết sạch.

"Mai em đi hỏi lại chị ấy, đối chiếu sổ sách xem."

Kỷ Quân Trạch và Đường Tình đều không thích chiếm tiện nghi của người khác, điểm này khiến Đường Tình rất hài lòng.

Cô lấy từ trong túi ra chiếc vòng tay ngọc bích cao cấp, dưới ánh đèn, chiếc vòng càng thêm lấp lánh, cảm giác mát lạnh khi chạm vào chứng tỏ đây là bảo vật vô giá.

"Còn chiếc vòng này nữa, cũng phải trả lại cho chị Vu Na."

Kỷ Quân Trạch gật đầu, lúc này Lý Quế Vân bồng Khả Lạc bước vào, cậu bé cũng vừa tắm xong.

"Mẹ còn phải tắm cho Hỷ Nhi, đưa thằng bé này cho con trước."

Vừa thấy Lý Quế Vân bước vào, Đường Tình vội giấu chiếc vòng đi.

Lý Quế Vân đặt Khả Lạc trước mặt Đường Tình, không nói thêm gì, quay đi chuẩn bị đồ tắm cho Hỷ Nhi.

Kể từ khi nhận tiền từ Đường Tình, bà ta không còn buông lời châm chọc nào nữa.

"Kỷ Quân Trạch, chỉ với 20 đồng mà dẹp được mẹ anh, sao trước giờ em lại phải căng thẳng với bà ấy thế nhỉ?"

Đường Tình vừa dứt lời, Lý Quế Vân lại mở cửa nói.

"Giờ con tự kiếm được tiền rồi, nhớ mai đi mua sữa bột, đừng để con trai tôi phải bỏ tiền!"

Nói xong, Lý Quế Vân đóng sầm cửa lại, Đường Tình lắc đầu, nhưng cái tính thiên vị con trai của bà ta vẫn không thay đổi!

"Í... ị..."

Đường Tình quay đầu, thấy Khả Lạc đang cầm chiếc vòng ngọc, lắc qua lắc lại, vui vẻ vô cùng. Đôi mắt to như nho ánh lên vẻ phấn khích.

"Con trai thứ hai của chúng ta, hình như rất thích ngọc bích nhỉ."

Đường Tình thở dài, Khả Lạc khác hẳn với Bách Sự và Hỷ Nhi, tính cách trầm tĩnh hơn, ít cười cũng ít quấy, phần lớn thời gian chỉ mở to đôi mắt quan sát thế giới xung quanh, không biết đang nghĩ gì.

Kỷ Quân Trạch thấy Khả Lạc chơi đùa vui vẻ, liền lấy từ ngăn kéo ra một chiếc vòng nhựa, định đổi lấy chiếc vòng ngọc bích trên tay cậu bé.

"Khả Lạc, lại đây, chơi cái này. Chiếc vòng này mẹ phải trả lại cho dì Vu."

"Không phải dì Vu, là mẹ nuôi! Em quên chưa nói với anh, Vu Na muốn nhận ba đứa nhỏ làm con nuôi, em... đã đồng ý rồi."

Đường Tình chợt nhớ ra, việc này lẽ ra không nên tự mình quyết định, cần hỏi ý kiến Kỷ Quân Trạch trước.

Anh... sẽ không giận chứ?

Đường Tình liếc nhìn Kỷ Quân Trạch một cách thận trọng, không ngờ anh hoàn toàn không có ý trách móc.

"Vu Na... cô ấy thực sự yêu quý bọn trẻ. Không trách lại tặng chiếc vòng này, là quà gặp mặt cho các cháu đây, chỉ là quá đắt tiền."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Anh không giận sao?" Đường Tình nghi hoặc hỏi.

"Giận?"

Kỷ Quân Trạch nhìn Đường Tình, lập tức hiểu ý cô, anh cười, để lộ hàm răng trắng đều đẹp mắt, "Chỉ cần là quyết định của em, anh đều ủng hộ."

Một câu nói ngắn gọn, nhưng khiến lòng Đường Tình chấn động.

Cô phát hiện... dường như bất cứ lúc nào, Kỷ Quân Trạch luôn đứng về phía cô vô điều kiện, tại sao? Tại sao anh lại chiều cô đến vậy?

Í... ị...

Đột nhiên Khả Lạc cựa quậy, đẩy chiếc vòng nhựa sang một bên, bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt lấy chiếc vòng ngọc bích.

"Thằng bé này, đúng là biết của ngon."

Vân Vũ

Kỷ Quân Trạch cười, bồng Khả Lạc lên, áp chiếc vòng ngọc vào má cậu bé, "Khả Lạc, không lẽ con có khiếu nhận biết ngọc bẩm sinh? Trong mắt chỉ có mỗi thứ ngọc quý này thôi sao?"

Cảm giác mát lạnh từ chiếc vòng ngọc chạm vào má Khả Lạc, cậu bé nhoẻn miệng cười khúc khích, tiếng cười của cậu khiến Bách Sự cũng cười theo.

Từ khi Khả Lạc chào đời, Đường Tình chưa từng thấy cậu bé cười vui đến thế.

"Khả Lạc, rất thích món quà của mẹ nuôi nhỉ? Nhưng không được đâu, chiếc vòng này quá đắt, mẹ phải trả lại."

Đường Tình vẫn lấy lại chiếc vòng từ tay Khả Lạc, cậu bé gào khóc, hai tay vùng vẫy, nhưng làm sao có thể chống lại người lớn, chỉ biết nhìn Đường Tình mang chiếc vòng đi.

Hu... hu...

Khả Lạc mếu máo, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ ấm ức, hai hàng nước mắt sắp rơi.

Kỷ Quân Trạch ôm chặt cậu bé, nghiêm giọng nói, "Đàn ông con trai, có nước mắt cũng không rơi, nuốt vào đi."

Đường Tình cất chiếc vòng cẩn thận, quay lại cười nói, "Nó mới có bao nhiêu tuổi mà hiểu lời anh nói..."

Lời cô chưa dứt, đã thấy Khả Lạc chớp mắt liên tục, những giọt nước mắt kia thực sự được cậu bé nuốt lại, chỉ là khuôn mặt vẫn đầy vẻ không vui, không một chút nụ cười.

"Không lẽ nó thực sự hiểu?"

Đường Tình tròn mắt, "Chẳng lẽ con trai thứ hai của chúng ta là một thiên tài?"

Kỷ Quân Trạch bật cười, "Thiên tài gì, nó tè ra đấy..."

Đường Tình cúi xuống, thậm chí có thể thấy "chim" của Khả Lạc đang hướng thẳng vào áo sơ mi Kỷ Quân Trạch, khiến phần vạt áo và quần anh ướt sũng.

Cô chợt nhớ, lúc trước ở bệnh viện, Lý Quế Vân châm chọc, Khả Lạc cũng tè vào bà ta một trận, thằng bé này... đúng là rất hay tè!

"Khả Lạc! Sao con lại tè vào bố?"

Đường Tình vội lấy khăn trên giường, định lau cho Kỷ Quân Trạch, nhưng vì quá vội vàng, tay cô lệch hướng, chiếc khăn chụp ngay vào chỗ hiểm giữa hai chân anh...

Chiếc khăn áp sát vào đó, bàn tay ấm nóng của Đường Tình, cộng với chiếc quần đã ướt, cảm giác nóng bỏng lan tỏa qua lớp vải ướt, truyền thẳng đến da thịt Kỷ Quân Trạch.

Bùng!

Tai Đường Tình đột nhiên đỏ ửng, bởi cô có thể cảm nhận rõ ràng, trong lòng bàn tay mình có một thứ gì đó kỳ lạ đang phồng lên một cách kỳ dị, một tay cô gần như không thể nắm hết!

"Cái này... cái này..."

Đường Tình ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt sâu thẳm của Kỷ Trạch.

Tay cô vẫn đặt trên quần anh, cô thấy rõ cổ họng gợi cảm của Kỷ Quân Trạch động đậy, đồng tử co lại, tràn ngập khát khao. Anh gắng sức kìm nén, nắm c.h.ặ.t t.a.y Đường Tình, giọng khàn đặc, nhịp thở chậm lại vài nhịp.

"Em còn sờ nữa?"

Lời chất vấn vang lên bên tai, Đường Tình vội rút tay lại, chiếc khăn rơi xuống đất, ánh mắt liếc nhìn thấy chiếc quần quân phục ướt của Kỷ Quân Trạch, cùng với "vật" không thể che giấu đang nhô lên.

Trong lòng cô bỗng vang lên một câu thơ...

"Hội đương lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu!"

(Lên tới đỉnh cao chót vót, ngắm nhìn non nước nhỏ bé!)