Trương Mỹ Liên nhìn thoáng qua đĩa thức ăn trên bàn, tuy chưa nếm thử nhưng nhìn có vẻ ngon mắt, chắc chắn mùi vị sẽ không tệ.
"Con làm được không đấy?”
Trương Mỹ Liên biết trước đây con bé sống khổ cực, ở quê ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Lúc mới đón con bé về, hôm đó bà hầm xương lớn ở nhà, kết quả Lý Văn Thư ăn được mấy miếng thì nôn hết ra, còn bị đau dạ dày, đưa đến trạm xá khám, bác sĩ nói cô bị suy dinh dưỡng, dạ dày quá yếu, không hấp thụ được dinh dưỡng.
Lúc đó bà đau lòng mà khóc.
Bây giờ thấy Lý Văn Thư biết nấu món thịt, trong lòng bà cũng rất ngạc nhiên.
"Con làm được, con biết nấu ăn mà, mẹ, hay là mẹ gắp một miếng thử xem?”
Đối với Trương Mỹ Liên, con gái nấu ăn ngon hay không cũng không sao, cho dù không ngon thì đó cũng là tấm lòng của con bé, bà rất vui.
Nhưng hôm nay dù sao cũng là thiết đãi Giản Vân Đình, nếu như cơm nước nấu nướng quá tầm thường thì cũng không hay lắm.
Nghĩ vậy, bà liền gắp một miếng nếm thử.
Điều khiến bà bất ngờ là, món Lý Văn Thư xào rất ngon, có thể sánh ngang với nhà hàng, ngon hơn bà nấu nhiều.
Ánh mắt ánh lên sự kinh ngạc, Trương Mỹ Liên mỉm cười nói: "Xem ra là mẹ lo lắng thừa rồi, không ngờ con còn có tài lẻ này, thật là giỏi quá.”
Lý Văn Thư mỉm cười: "Mẹ, mẹ ra ngoài đợi đi, một lát là xong rồi, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không để mọi người mất mặt đâu.”
Trương Mỹ Liên nhìn gương mặt xinh đẹp của con gái, trong lòng cũng vui mừng khôn xiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Bà thích nhất là nhìn thấy Lý Văn Thư hoạt bát vui vẻ như vậy, hai ngày nay nhìn con bé rõ ràng đã khác trước, trạng thái này khiến bà yên tâm hơn không ít, nếu cứ như trước đây, bà phải cân nhắc đưa con bé đi bệnh viện khám.
"Được, vậy hôm nay giao bếp núc cho con đấy, cần giúp gì thì gọi mẹ.”
Trương Mỹ Liên vui vẻ đi ra ngoài, Lý Tâm Nhu thấy mẹ đi ra, trong lòng đắc ý, thầm nghĩ Lý Văn Thư đúng là đồ ngu ngốc, cho dù muốn thể hiện trước mặt mọi người thì cũng phải chọn thời điểm thích hợp chứ.
Nấu ăn vốn dĩ không phải sở trường của cô, cứ thích ra vẻ ta đây, đợi lát nữa dọn cơm lên, đồ ăn làm ra không nuốt nổi, xem cô làm sao mà gỡ gạc.
Không bao lâu, Lý Văn Thư đã làm xong năm món mặn một món canh, vừa vặn sáu món, nhìn cũng ra dáng lắm.
Trương Mỹ Liên cùng mọi người bưng thức ăn ra, đặt lên bàn ăn ở phòng khách.
Giản Vân Đình được bố Lý mời vào phòng khách, nhìn mâm cơm trên bàn, hai mắt sáng rực.
Đây mà là không biết nấu ăn? So với đầu bếp nhà hàng cũng không kém cạnh là bao.
Lý Tâm Nhu vốn định xem Lý Văn Thư bẽ mặt, kết quả sau khi nhìn thấy mâm cơm trên bàn, cả người đều sững sờ.
Tuy nhiên, cô ta rất nhanh đã phản ứng lại, số thức ăn này có lẽ cũng giống như Lý Văn Thư, chỉ được cái mã bên ngoài.
Nhìn thì ngon mắt, thực tế lại dở muốn chết.
"Chị, món ăn của chị nhìn thì đẹp mắt thật đấy, nhưng đồ ăn đâu thể chỉ nhìn vẻ ngoài, cũng phải xem hương vị thế nào chứ.”
Nói rồi, cô ta nhìn sang Giản Vân Đình: "Anh Giản, nếu anh thực sự không nuốt nổi thì cũng đừng cố, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn.”
Trương Mỹ Liên liếc cô ta một cái, nhịn không được nói: "Con bé này, lúc nào cũng thích nói đùa, đồ ăn chị con làm sao mà dở được? Lát nữa con sẽ biết.”