Quân Hôn Cưng Chiều: Cô Vợ Thiên Kim Không Dễ Bắt Nạt

Chương 25



Trên đường về, tâm trạng Lý Văn Thư vô cùng vui vẻ, vừa nãy cô hôn Giản Vân Đình, anh cũng không phản kháng.

 

Người như Giản Vân Đình, nếu anh không muốn thì ai hôn được chứ? Xem ra anh có thiện cảm với cô rồi.

 

Tục ngữ nói rất hay, trai theo gái cách núi, gái theo trai cách tấm màn, cô phải nhanh chóng bắt anh về nhà mới được, kẻ nào để yêu tinh khác câu mất.

 

Về đến nhà, Lý Tâm Nhu đang làm nũng bên cạnh Trương Mỹ Liên, thấy Lý Văn Thư về thì trở lại dáng vẻ ban đầu, ngọt ngào chào hỏi Lý Văn Thư.

 

"Chị, chị về rồi, mẹ vừa nói với em, mai đưa chị đến trường làm thủ tục nhập học, nhưng mà trường chúng ta yêu cầu cao lắm, nhập học phải kiểm tra, chị phải tham gia đấy.”

 

Lý Tâm Nhu nói, đáy mắt lóe lên tia vui sướng khi người gặp họa.

 

Con nhỏ nhà quê Lý Văn Thư này, học ở trường nông thôn thì học hành được cái gì chứ? Đến lúc đó e là bài kiểm tra nhập học cũng không qua nổi, cho dù nhà có quan hệ cũng chẳng nhét cô vào được.

 

Đến lúc đó bố mẹ nhất định sẽ thất vọng về cô, nghĩ đến đây, Lý Tâm Nhu lại vui vẻ, biết nấu ăn thì có tác dụng gì chứ, năng lực mới là quan trọng nhất, thành tích học tập của cô ta tuy không phải rất tốt, nhưng so với người ta thì vẫn hơn khối người, muốn dìm Lý Văn Thư một cái còn chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

 

"Ừ, chị biết rồi.”

 

Trương Mỹ Liên bảo Lý Văn Thư ngồi xuống bên cạnh mình, đưa tay ra nhéo nhéo lòng bàn tay cô.

 

"Đến lúc đó cố gắng hết sức là được, cho dù không đậu cũng không sao, mẹ lại tìm trường khác cho con, đừng tạo áp lực cho bản thân quá, biết chưa?”

 

Nhìn gương mặt hiền từ của Trương Mỹ Liên, trong lòng Lý Văn Thư vô cùng cảm động.

 

"Mẹ, con biết rồi.”

 

Nghe Lý Văn Thư một tiếng mẹ hai tiếng mẹ, trong lòng Lý Tâm Nhu dâng lên một trận chán ghét, đồ nhà quê đúng là đồ nhà quê, đến Bắc Kinh rồi còn một tiếng ba hai tiếng mẹ, đến trường mà để bạn học biết được thì cứ chờ bị cười cho thối mũi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Trương Mỹ Liên mím môi, một lúc sau mới lên tiếng: "Văn Thư, sau này con gọi là bố mẹ đi, trong thành phố người ta đều gọi như vậy, nếu con đến trường rồi, mẹ vẫn mong con có thể nhanh chóng hòa nhập.”

 

Trương Mỹ Liên là người khá tinh tế, cũng biết bọn trẻ bây giờ thích so bì, không còn đơn thuần như trước nữa.

 

Dù sao Lý Văn Thư cũng là người từ nông thôn lên, có vài chuyện không hiểu, đến lúc đó bị người ta bắt nạt thì phiền phức.

 

Lý Văn Thư ngoan ngoãn gật đầu.

 

"Con biết rồi, mẹ.”

 

"Lát nữa con đi ra ngoài với mẹ, mẹ mua cho con ít đồ dùng học tập. Đến lúc đó con có gì không hiểu thì hỏi Tâm Nhu, nếu thi đậu thì sẽ sắp xếp hai đứa vào cùng một lớp.”

 

Lý Văn Thư thầm nghĩ vậy thì tốt quá, không như vậy thì làm sao có thể vả mặt Lý Tâm Nhu cho đã?

 

Bây giờ cô ta cười càng đắc ý thì sau này sẽ khóc càng thê thảm.

 

"Vâng ạ.”

 

Gần tối, hai người đến cửa hàng bách hóa mua một ít đồ dùng học tập, Lý Văn Thư chọn một chiếc cặp sách, đeo trên lưng trông cũng đẹp mắt.

 

Nghĩ đến việc mình đã lớn tuổi rồi mà còn phải quay lại cuộc sống học sinh, trong lòng cô vẫn thấy khá thú vị.

 

Đến lúc đó thi đại học đạt thành tích tốt, coi như cũng là làm rạng danh cho gia đình.

 

Cô biết Lý Quốc Bang rất coi trọng tiền đồ của các con, tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vẫn mong bọn họ đều có thể đạt được thành tựu, đến lúc đó mình thi đỗ đại học tốt, người nhà cũng sẽ vui mừng cho mình.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com