Trương Mỹ Liên tuy ngoài miệng nói không sao, nhưng trong lòng cũng hồi hộp thay cho Lý Văn Thư. Dù sao cũng là con gái ruột, cũng mong con bé có một tương lai tốt đẹp.
Nhưng nói thật, bà cũng không dám hy vọng nhiều.
Thấy vị chủ nhiệm đi ra, bà vội vàng đứng dậy.
"Chủ nhiệm, Văn Thư nó thi thế nào rồi ạ?”
Vị chủ nhiệm cười rạng rỡ: "Con gái cô thi rất tốt, vào lớp chọn cũng không thành vấn đề.”
Nghe chủ nhiệm nói vậy, Trương Mỹ Liên rõ ràng là không dám tin.
"Thật hay giả vậy?”
"Tất nhiên là thật rồi, cô xem, đây là bài thi của em Lý đây.”
Trương Mỹ Liên cũng là người có học, vừa nhìn bài thi là biết không đơn giản.
Bà lật từng tờ một, niềm vui mừng trong lòng không giấu nổi.
"Văn Thư, sao con học giỏi vậy?”
"Lúc ở quê con thích tự học, thầy cô ở trường con cũng rất giỏi ạ.”
Lý Văn Thư trong lòng cũng vui mừng, mỉm cười đáp.
"Con gái tôi thật là giỏi quá đi!”
Trương Mỹ Liên vui mừng ôm lấy Lý Văn Thư, niềm vui hiện rõ trên nét mặt.
Sau khi bình tĩnh lại, bà bắt đầu làm thủ tục nhập học.
Đến lúc phân lớp, chủ nhiệm vẫn đề nghị cho Lý Văn Thư vào lớp chọn, dù sao thì chất lượng giáo dục ở lớp chọn vẫn tốt hơn.
Lý Tâm Nhu đang học lớp thường, Lý Văn Thư mà vào đó chỉ sợ bị ảnh hưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Thầy Trương, em vẫn muốn học cùng lớp với em gái em, thầy yên tâm, dù ở lớp nào em cũng sẽ không lơ là việc học.”
Lý Văn Thư đã nói vậy, thầy chủ nhiệm cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Lúc này đang là giờ ra chơi, Lý Tâm Nhu thấy Lý Văn Thư vẫn chưa đến, trong lòng đã đoán được phần nào, chắc chắn là thi không đậu, bị đuổi về rồi.
Cũng đúng thôi, với cái loại người như nó mà cũng muốn học chung trường với mình, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
"Đúng rồi Tâm Nhu, mày không phải nói cái bà chị nhà quê của mày hôm nay đến trường mình sao? Sao không thấy đâu?”
Tôn Phi Phi học cùng lớp với Lý Tâm Nhu nên biết chuyện này.
"Với cái thành tích của cô ta, làm sao mà qua bài kiểm tra được? Còn phải hỏi sao?”
Lý Tâm Nhu lười biếng đáp, cảm thấy bạn thân hỏi câu này thật ngớ ngẩn.
Tôn Phi Phi bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Cũng đúng, nhìn cái vẻ ngây ngô của cô ta, cũng không giống người thông minh gì.”
Vừa dứt lời, liền thấy thầy chủ nhiệm dẫn theo một người đi vào, cả lớp đang ồn ào bỗng chốc im lặng.
Lý Tâm Nhu vô tình ngước mắt lên, nhìn thấy Lý Văn Thư, cả người đều ngây ra, Tôn Phi Phi bên cạnh cũng ngớ người.
Không phải nói chắc chắn không qua bài kiểm tra sao? Sao lại vào được đây? Chẳng lẽ nhà họ Lý đã xin xỏ gì đó? Nhét tiền hay là tặng quà?
"Mọi người yên lặng nào, đây là bạn học Lý Văn Thư mới chuyển đến, mong mọi người giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.”
Kiếp trước Lý Văn Thư bị bố mẹ ép vào đây, sau này Lý Tâm Nhu còn lấy chuyện này ra làm trò, lén lút viết thư tố cáo Trương Mỹ Liên.
Vì chuyện này mà bà còn bị đơn vị kỷ luật, chỉ là đến c.h.ế.t họ cũng không biết là do Lý Tâm Nhu làm.
Kiếp này cô có thực lực, cũng không sợ người khác nghi ngờ tố cáo, ai không phục thì cứ dùng thực lực mà nói chuyện.
Lý Văn Thư mặc áo phông quần dài đơn giản, trông rất giản dị, nhưng dù vậy, dung mạo xinh đẹp của cô vẫn khiến mấy nam sinh nhìn đến ngẩn ngơ.
Sau khi giới thiệu bản thân ngắn gọn, thầy chủ nhiệm sắp xếp cho cô ngồi cạnh một bạn nữ.