Quân Hôn Cưng Chiều: Cô Vợ Thiên Kim Không Dễ Bắt Nạt

Chương 29



Lý Văn Thư tất nhiên sẽ không im lặng để mặc cho cô ta bắt nạt, càng không để mặc cho cô ta bôi nhọ danh tiếng của mình.

 

"Chị nói bậy gì đó? Từ bao giờ em dẫn chị đi làm quen với bọn họ?"

 

"Em gái, sao em lại nóng thế, chẳng phải em đã nói với chị là mấy anh giai đầu gấu rất ngầu sao? Chơi với bọn họ còn được đi sàn miễn phí."

 

Lý Văn Thư tỏ vẻ ngây thơ, Lý Tâm Nhu tức đến mặt mày tái mét, định đứng dậy phản bác thì chuông vào lớp vang lên, đành phải ngồi xuống.

 

Tan học, Lý Tâm Nhu sợ Lý Văn Thư về nhà nói linh tinh nên cố ý đợi cô cùng về, đi cùng còn có Tôn Phi Phi và mấy người bạn.

 

Ánh mắt mọi người nhìn cô tất nhiên là không có thiện ý, nhưng Lý Văn Thư cũng chẳng bận tâm, kiếp trước cô có thể sợ những người này nhưng kiếp này thì không, trong mắt cô, bọn họ chỉ là lũ nhóc con.

 

Vừa đến khu tập thể, bọn họ đụng mặt Chu Định Quốc, hôm trước anh ta bị Giản Vân Đình đánh cho một trận nên mặt mũi đến giờ vẫn chưa lành.

 

Vừa nhìn thấy Lý Văn Thư, anh ta lại thấy răng mình ê ẩm.

 

Mấy hôm nay Lý Tâm Nhu không gặp Chu Định Quốc, nhìn thấy anh ta như vậy cũng giật mình.

 

"Định Quốc, mặt mũi anh sao thế?"

 

Chu Định Quốc liếc nhìn Lý Tâm Nhu, trong lòng có chút oán trách, nếu không phải cô ta bảo anh ta canh chừng trước cửa nhà Giản Vân Đình thì anh ta đã không bị đánh.

 

Nhưng dù sao đây cũng là cô gái mà anh ta để ý, anh ta cũng không tiện nói gì.

 

"Tôi không sao, tự ngã thôi."

 

Tôn Phi Phi đứng bên cạnh nghe vậy không nhịn được phì cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

"Anh lớn thế rồi mà còn ngã thành thế này, đúng là ngốc hết chỗ nói, bảo sao Tâm Nhu nhà tôi không thèm để ý đến anh."

 

Gia cảnh Chu Định Quốc bình thường, Lý Tâm Nhu bọn họ cũng chẳng coi anh ta ra gì, Tôn Phi Phi lại vốn chanh chua, nghĩ gì nói nấy.

 

Bị cô ta nói thẳng mặt như vậy, Chu Định Quốc cũng thấy mất mặt.

 

"Cô thông minh lắm à? Thông minh thì sao Quách Đào không thèm để ý đến cô? Sáng nay người ta đến đoàn văn công xem Lâm Tuyết biểu diễn rồi."

 

Tôn Phi Phi vẫn luôn thích Quách Đào nhưng Quách Đào lại thích Lâm Tuyết, vì chuyện này mà cô ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, bây giờ bị Chu Định Quốc nói toạc ra như vậy, lập tức không cười nổi nữa.

 

Lâm Tuyết đúng là loại không biết xấu hổ, ngoài mặt thì nói là không có ý gì với Quách Đào, vậy mà khi tự mình biểu diễn lại muốn câu dẫn người ta đến xem.

 

"Bớt ở đây mà ăn nói lung tung, cẩn thận tôi khiến cho Tâm Nhu cả đời này không thèm để ý đến anh đâu.”

 

Tôn Phi Phi nóng hổi, hung dữ nói.

 

Chu Định Quốc lười để ý đến cô ta, nhấc chân muốn rời đi.

 

Lý Tâm Nhu nghĩ đến thái độ gần đây của Giản Vân Đình đối với Lý Văn Thư, trong lòng cũng sinh nghi, lần trước cô ta đã bảo Chu Định Quốc canh giữ ở cửa sau, hai người thật sự có chuyện gì, Chu Định Quốc nói không chừng biết.

 

Trong lòng nghĩ như vậy, bèn bảo bọn họ rời đi trước, mình thì tìm một chỗ để nói chuyện với Chu Định Quốc.

 

"Định Quốc, anh nói thật cho tôi biết, hôm trước tôi bảo anh canh giữ ở cửa sau nhà họ Giản, anh có nhìn thấy gì không? Lý Văn Thư có phải là từ nhà họ Giản đi ra không?”

 

Lý Tâm Nhu nhìn chằm chằm vào Chu Định Quốc, muốn từ trong biểu cảm của anh ta nhìn ra điều gì.

 

Chu Định Quốc nghĩ đến trận đòn hôm đó, trong lòng sợ hãi, chọc ai cũng không thể chọc Giản Vân Đình, lúc đầu anh ta đã đồng ý là sẽ không nói lung tung, nếu như mình nói cho Lý Tâm Nhu biết mà bị anh biết được, không biết sẽ bị xử lý như thế nào.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com