Quân Hôn Cưng Chiều: Cô Vợ Thiên Kim Không Dễ Bắt Nạt

Chương 32



"Đi học trường nào? Cảm giác thế nào? Đã thích nghi chưa?”

 

Nghe anh liên tiếp đưa ra câu hỏi, Lý Văn Thư không nhịn được cong khóe môi.

 

"Vừa đi vừa nói đi.”

 

Từ đây về đến nhà còn một đoạn đường, Lý Văn Thư muốn nhân cơ hội này nói chuyện với anh một lát.

 

Giản Vân Đình không phản đối, đi theo sau Lý Văn Thư, sau khi biết Lý Văn Thư và Lý Tâm Nhu học cùng lớp, Giản Vân Đình không khỏi nhíu mày.

 

"Đừng có ngốc quá, không thể để người ta bắt nạt như thế được.”

 

Trước đây khi gặp Lý Tâm Nhu, anh chỉ cảm thấy cô ta là một cô gái kiều diễm, bướng bỉnh, nhưng từ sau khi nghe Lý Văn Thư kể về chuyện bị bỏ thuốc, anh liền nhìn Lý Tâm Nhu bằng con mắt khác.

 

Lý Văn Thư ngốc như vậy, lại mới đến đây, lỡ bị người ta bắt nạt thì sao.

 

"Yên tâm đi, cô ta không bắt nạt được em đâu.”

 

Giản Vân Đình nhịn không được liếc mắt nhìn Lý Văn Thư, thầm nghĩ cô gái này cũng không phải là người dễ chọc, giỏi nhất là giả heo ăn thịt hổ, ai chịu thiệt hại còn chưa biết chừng.

 

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, khoảng cách càng ngày càng gần, nhìn từ xa, quả thật rất xứng đôi.

 

Ngay lúc này, bên cạnh đột nhiên xông ra một người đàn ông, một phát túm lấy cánh tay Lý Văn Thư kéo sang một bên.

 

Giản Vân Đình định thần nhìn kỹ, mới phát hiện người tới là anh hai của Lý Văn Thư, Lý Minh Hạ.

 

Sắc mặt Lý Minh Hạ lúc này đen như đ.í.t nồi, ánh mắt đề phòng nhìn Giản Vân Đình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

"Văn Thư, tan học rồi sao không mau về nhà, còn lảng vảng ở ngoài này làm gì?”

 

Lý Minh Hạ và Giản Vân Đình trước đây có chút xích mích, hai người lúc nhỏ chơi với nhau rất thân, lớn lên một chút thì lại không ưa gì nhau, bây giờ nhìn thấy em gái đi cùng Giản Vân Đình, trong lòng tự nhiên là lo lắng.

 

Em gái ngây thơ như vậy, sao có thể đi cùng với loại đàn ông này được, nếu không sau này sẽ rách việc mất.

 

Giản Vân Đình nhìn thấy Lý Minh Hạ đề phòng anh như phòng sói, xấu hổ sờ sờ chóp mũi.

 

Tên Lý Minh Hạ này cũng quá nhỏ hẹp, chẳng qua là lúc nhỏ anh nhét pháo vào trong quần anh ấy, suýt chút nữa nổ mất chim nhỏ của anh ấy, có cần phải ghi hận đến tận bây giờ không?

 

"Anh Hạ, cô ấy có chuyện muốn nói với tôi một lát.”

 

Lý Minh Hạ lớn hơn Giản Vân Đình một tuổi, trước đây anh chưa từng gọi anh ấy là anh bao giờ, gặp người ta đều trực tiếp gọi tên, nhưng hôm nay không biết tại sao, đột nhiên lại không còn khí thế như vậy nữa.

 

Lý Minh Hạ coi anh như không khí, giống như không nghe thấy gì cả, kéo Lý Văn Thư trực tiếp rời đi.

 

"Sau này chơi với người khác thì sáng mắt ra một chút, đừng có đi chọc vào mấy tên du côn du đãng, lần sau còn để anh nhìn thấy, anh sẽ không tha cho em đâu…”

 

Đi xa một đoạn rồi, Giản Vân Đình vẫn có thể nghe thấy tiếng mắng mỏ của Lý Minh Hạ, anh thở dài, đứng một lúc sau rồi mới rời đi.

 

"Anh hai, anh Giản đâu có xấu như vậy? Em thấy anh ấy cũng tốt mà, lúc em gặp chuyện người ta còn giúp em giải oan nữa.”

 

Chuyện này Lý Minh Hạ cũng nghe nói qua, nhưng anh ấy cảm thấy không có gì to tát, là một người đàn ông, gặp phải chuyện như vậy đương nhiên là phải nói thật, đó mới là trách nhiệm của một người đàn ông.

 

"Đó là điều cậu ta nên làm, em đừng có tưởng cậu ta là người tốt đẹp gì, tên đó xấu xa lắm, trước kia trong đại viện chỉ có mình cậu ta là hư hỏng nhất, đặc biệt là trong chuyện yêu đương nam nữ, càng không thể tìm người như vậy, mười mấy tuổi đầu đã biết câu gái rồi, sau này em nhất định không được chơi với cậu ta, nghe rõ chưa?”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com