Quân Hôn Cưng Chiều: Cô Vợ Thiên Kim Không Dễ Bắt Nạt

Chương 64



Mấy người dựa vào quan hệ vào học kia, lúc này đều lo lắng bất an, sợ bị con ngốc Tôn Phi Phi này liên lụy.

 

Sau khi biết Tôn Phi Phi bị đội điều tra bắt đi, Lý Tâm Nhu nhất thời ngừng cười, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

 

Không thể nào, lẽ ra người bị đưa đi điều tra phải là Lý Văn Thư, sao lại có thể là Tôn Phi Phi?

 

Chuyện này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

 

“Hoá ra còn có chuyện này, chị à, vậy điều tra viên vì sao lại đưa cô ấy đi? Bọn họ nói thế nào?”

 

Lý Tâm Nhu giả vờ bình tĩnh hỏi.

 

Lý Văn Thư nhìn bộ dạng này của cô ta, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười. Chuyện đã đến nước này rồi, cô ta sẽ không cho rằng mình có thể thoát khỏi liên quan chứ.

 

Tôn Phi Phi chỉ là con ch.ó theo đuôi cô ta, cũng không phải bố ruột của cô ta, sao có thể gánh tội thay cô ta được.

 

“Cũng không nói gì, chỉ nói cô ta bóp méo sự thật, tố cáo bừa bãi, muốn đưa cô ta về cục tiếp nhận giáo dục phê bình tư tưởng.”

 

Vẻ mặt của Lý Tâm Nhu không thể miêu tả là xấu xí nữa, nhưng cô ta vẫn không thể hiểu nổi Tôn Phi Phi ngốc đến thế sao? Chỉ cần cắn c.h.ế.t nói bài thi của Lý Văn Thư có vấn đề là được rồi, cần gì phải đi đến bước này?

 

Nhất định là cô ta quá ngu ngốc, sau đó cho dù Lý Tâm Nhu có hỏi gì tiếp theo, Lý Văn Thư bắt đầu giả ngốc, Lý Tâm Nhu tức muốn chết, nhưng cô ta không thể làm gì cô, chỉ có thể đợi đến khi tan học đi tìm Tôn Phi Phi hỏi thăm

 

Đến buổi trưa, mọi người đều đến nhà ăn lấy cơm, Lý Văn Thư buổi sáng ăn no rồi, buổi trưa không đói lắm, nên định lát nữa hãy đi, dù sao bây giờ đi cũng phải xếp hàng.

 

Lúc cô cầm bát cơm đi ra ngoài, nhìn thấy cách đó không xa có một bóng dáng quen thuộc, không phải ai khác, chính là Giản Vân Đình.

 

Lý Văn Thư nhìn thấy anh, không khỏi nhớ tới chuyện tối hôm qua, trong lòng cũng bực bội, dứt khoát giả vờ không nhìn thấy, cúi đầu đi về phía trước.

 

Giản Vân Đình thấy vậy, cũng không bất ngờ, cô nhóc này tính tình còn lớn thật, lập tức bước nhanh đuổi theo.

 

“Tiểu Lý này, đừng đến nhà ăn nữa, anh dẫn em đi ăn.”

 

Trong trường người đông, Giản Vân Đình cũng không dám làm gì quá đáng, chỉ có thể chạy đến đi song song cùng Lý Văn Thư.

 

Lý Văn Thư cũng là người có tính khí, sao có thể vì một bữa cơm mà cúi đầu? Vậy thì quá là không có nguyên tắc.

 

“Không đi, không thèm, dẫn Tiểu Tuyết nhà anh đi ăn đi.”

 

Nghe cô nói vậy, Giản Vân Đình nhịn không được khẽ bật cười.

 

Anh cười lên rất đẹp, giọng nói cũng êm tai, trầm thấp du dương, có chút giống như rượu lâu năm. Lý Văn Thư nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh một cái.

 

“Tối hôm qua là anh không đúng, anh xin lỗi em, anh có chuyện muốn nói với em, đi ra ngoài ăn đi.”

 

Lý Văn Thư liếc nhìn anh một cái, lại nhìn thoáng qua bác bảo vệ.

 

“Sao anh vào được đây?”

 

Lúc này trường học quản lý rất nghiêm, người lạ mặt không thể tự ý ra vào.

 

Giản Vân Đình nhướn mày, không nói gì, một lúc lâu sau mới mở miệng.

 

“Anh nói với bác bảo vệ anh là chú của em, đến thăm cháu gái, sau đó ông ấy liền cho anh vào.”

 

Lý Văn Thư: “...”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Vậy anh cũng thật là mặt dày.”

 

“Thôi được rồi, đi thôi.”

 

Lý Văn Thư cũng muốn nghe xem anh muốn nói gì, nhìn thấy bên cạnh có bạn học lấy cơm định về lớp ăn, vội vàng chạy tới đưa hộp cơm của mình cho đối phương.

 

“Làm phiền cậu mang hộp cơm của tôi về giúp nhé, tôi ra ngoài ăn.”

 

Nữ sinh kia nhìn thoáng qua Giản Vân Đình phía sau cô, nhịn không được đỏ mặt.

 

Lý Văn Thư cùng Giản Vân Đình ra khỏi trường, tìm một quán ăn gần đó.

 

Bởi vì thời gian nghỉ trưa không dài, Giản Vân Đình gọi vài món làm nhanh.

 

“Nói đi, không phải anh có chuyện muốn nói sao?”

 

Lý Văn Thư trong lòng cũng tò mò, tự dưng sao lại trở mặt nhanh như vậy? Tổng phải có nguyên nhân chứ.

 

Giờ này trong quán ăn không có nhiều người, mấy bàn xung quanh đều trống, Giản Vân Đình nói chuyện cũng không kiêng dè gì.

 

“Anh nói rồi em đừng giận.”

 

Lý Văn Thư gật đầu: "Anh nói nhảm gì vậy? Có chuyện gì thì nói nhanh lên.”

 

Giản Vân Đình mím môi, lại có chút không muốn nói, nếu nói ra, Lý Văn Thư không chừng sẽ cười nhạo anh, cho rằng anh nhỏ nhen hay ghen.

 

Đàn ông bảy thước, sao có thể lưu lại tiếng xấu như vậy?

 

Thấy anh bắt đầu ấp a ấp úng, Lý Văn Thư trong lòng càng thêm sốt ruột.

 

“Anh nói hay không? Không nói em đi đấy.”

 

Giản Vân Đình nuốt nước miếng, đ.â.m lao thì phải theo lao.

 

“Anh nghe nói trước đây ở quê em từng có người yêu, phải không?”

 

Sắc mặt Lý Văn Thư trắng bệch, đột nhiên nhớ tới tên tra nam đã hại cô thê thảm ở kiếp trước.

 

“Phải.”

 

“Vậy lúc ở bên cạnh anh ta, em có phải cũng giống như bây giờ không?”

 

Lý Văn Thư ngây ngốc nhìn Giản Vân Đình, hồi lâu sau mới phản ứng lại được ý tứ trong câu nói của anh.

 

Những gì cô làm với Giản Vân Đình đúng là vượt quá giới hạn, nói dễ nghe là mập mờ, nói khó nghe chính là ve vãn.

 

Điều này trong lòng cô cũng rõ ràng, nhưng bởi vì người này là Giản Vân Đình, cô muốn thân cận anh, cho nên cũng không thèm để ý người khác nghĩ gì.

 

Bây giờ xem ra đúng là mình nghĩ quá đơn giản, Giản Vân Đình là một người đàn ông bình thường, bản thân mình cứ khiêu khích anh như vậy, anh nảy sinh loại suy nghĩ này cũng là bình thường.

 

Không trách được hôm qua đột nhiên lại nổi giận, hóa ra là vì chuyện này.

 

Lý Văn Thư không nói nên lời cảm giác của mình lúc này, một mặt cảm thấy anh chàng này thật đáng yêu, một mặt lại có chút chua xót.

 

“Anh nghĩ nhiều rồi, sao có thể như vậy được.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com