Quân Hôn Cưng Chiều: Cô Vợ Thiên Kim Không Dễ Bắt Nạt

Chương 82



"Tuyệt thật, con cá to thế này, nướng lên ăn chắc ngon lắm.”

 

Quách Đào ở bên cạnh không nhịn được lên tiếng tán thưởng.

 

Một nam đồng chí khác bên cạnh trêu chọc: "Chúng tôi câu cá, nữ đồng chí phụ trách làm cá, m.ổ b.ụ.n.g nhé.”

 

Lâm Tuyết nhăn mũi, đừng nói là bảo cô ấy làm cá, ngày thường gặp phải một con côn trùng, cô ấy cũng phải đi đường vòng.

 

Lý Văn Thư tự nhiên cũng không dám.

 

Giản Vân Đình rất nhanh chóng xử lý xong con cá, sau đó cắm một que gỗ vào giữa.

 

"Có biết nướng cá không?”

 

Lý Văn Thư gật đầu, làm cá cô không dám, nhưng nướng cá thì chắc chắn không thành vấn đề.

 

Mấy người nhóm lửa, dựng một cái giá gỗ, Lý Văn Thư và Lâm Tuyết cầm cá nướng, trước khi đến Quách Đào và những người khác đã mang theo một ít gia vị, Lý Văn Thư cẩn thận rắc một lớp lên trên.

 

Lâm Tuyết làm sao biết làm việc này? Dù sao Lý Văn Thư làm gì, cô ấy làm theo cái đó.

 

Quách Đào liếc nhìn Giản Vân Đình, l.i.ế.m liếm môi có chút khô nứt.

 

"Nếu như không có nữ đồng chí ở đây, bây giờ tôi sợ là đã cởi hết quần áo nhảy xuống rồi.”

 

Thời tiết nóng như thế này, bơi lội trong dòng sông mát lạnh thế này là sướng nhất.

 

Giản Vân Đình liếc nhìn anh ta.

 

"Cậu bây giờ cởi hết quần áo nhảy xuống cũng được mà.”

 

Quách Đào nhíu mày, đưa tay đ.ấ.m vào lưng anh một cái.

 

"Miệng nam mô bụng một bồ d.a.o găm, nhỡ đâu để em gái Văn Thư nhìn thấy thì sao? Nói không chừng lại bị tôi hớp hồn đấy.”

 

Giản Vân Đình hừ lạnh, khinh miệt liếc nhìn anh ta một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Dựa vào cái bụng bia của cậu ấy à?”

 

Quách Đào có chút chột dạ, dạo này thường xuyên đi tiếp khách với lãnh đạo, khó tránh khỏi ăn uống, không kiểm soát được nên hơi béo lên một chút, nhưng cũng không đến mức khoa trương như anh nói.

 

"Vậy cậu nói Tiểu Tuyết không ưng tôi, có phải là vì tôi béo lên không, xem ra sau này tôi phải giảm cân thôi.”

 

"Không phải, lúc cậu gầy cô ấy cũng chẳng thích.”

 

Quách Đào: "…”

 

Sao lại có người anh em tốt nói chuyện đau lòng như vậy chứ, mà người như vậy lại được nhiều nữ đồng chí thích như vậy, đúng là ông trời bất công.

 

"Cậu cứ cười nhạo tôi đi, cậu đợi đấy, đợi đến lúc cậu về quân khu, cô gái mà cậu để ý tôi sẽ không thèm ngó ngàng tới đâu, đến lúc đó thì ngồi đấy mà chờ người ta nẫng tay trên đi.”

 

Quách Đào đã sớm nhìn ra, người anh em sắt đá của mình cũng đã biết yêu đương rồi, bây giờ trong mắt toàn là Lý Văn Thư.

 

Nhưng mà một nữ đồng chí xinh đẹp như vậy, sau này e là sẽ thu hút không ít ong bướm, Giản Vân Đình gần như quanh năm ở trong quân khu, để lại một tiểu yêu tinh ở lại thành phố, liệu anh có yên tâm không?

 

Quách Đào đúng là cái gì không nói đến thì thôi, vừa nhắc đến là y như rằng, vốn dĩ Giản Vân Đình còn chưa nghĩ đến chuyện đó, bị anh ta nói như vậy, trong lòng bỗng dưng gióng lên hồi chuông cảnh báo.

 

Không thể không thừa nhận, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, anh vậy mà đã động lòng với cô nhóc này, nghĩ đến việc mình về quân khu rồi, Lý Văn Thư có thể sẽ được nam đồng chí khác theo đuổi bày tỏ, trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

 

Giản Vân Đình tiện tay nhổ một nắm cỏ đuôi chó, nhét thẳng vào miệng Quách Đào.

 

"Cậu lắm lời thật đấy.”

 

"Phì!”

 

Lý Văn Thư ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Giản Vân Đình trước mặt Quách Đào rất hay nói, hai người này đúng là anh em tốt của nhau.

 

Không bao lâu sau, mấy nam đồng chí đã câu được kha khá cá, sau đó bọn họ cũng không câu nữa, nhiều như vậy cũng không ăn hết.

 

Bèn đi qua giúp nướng cá.

 

Lý Văn Thư cũng có chút tài lẻ, hồi nhỏ ở nông thôn, từng nướng ngô nướng khoai, nướng cá cũng na ná như vậy, chú ý lửa, trở đều tay là được.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com