Hạ Lý Lý trầm ngâm nói: "Đi xem mắt không nhất định là chuyện xấu nhưng tuyệt đối không được vì gia đình mà thỏa hiệp, cho dù là đi xem mắt, cũng phải tìm một người đáng tin cậy, đáng để gửi gắm, quan trọng nhất là phải có nhân phẩm tốt, đừng tùy tiện lấy chồng."
"Chỉ tiếp xúc có mấy ngày, ai biết được nhân phẩm của đối phương thế nào chứ nhưng tôi thấy Nghiêm Tuấn không tệ."
Hoắc Tiểu Anh nhớ lại cảnh Nghiêm Tuấn cứu cô ta vào ban ngày, chỉ vài động tác đã chế ngự được tên buôn người đó, quả thực quá anh dũng.
"Cao to đẹp trai, nhân phẩm cũng tốt, lại còn lợi hại như vậy, được gả cho anh ta mới là điều mà các cô gái mơ ước."
Thực ra Hạ Lý Lý không thấy lạ gì khi Hoắc Tiểu Anh có suy nghĩ như vậy, con người ta luôn thích người khác giới cứu mình trong lúc nguy hiểm, đây gọi là hiệu ứng cầu gãy.
Có lẽ qua một thời gian nữa Hoắc Tiểu Anh sẽ trở lại bình thường, hơn nữa cô ta trông cũng trạc tuổi mình, ở độ tuổi này, quan điểm tình yêu của hầu hết các cô gái đều chưa chín chắn, cũng chưa trải qua sự độc ác của xã hội, suy nghĩ đều khá ngây thơ.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, lấy Nghiêm Tuấn chắc chắn tốt hơn lấy Chu Viêm, mặc dù anh ta nghèo nhưng dù sao cũng là quân nhân, nhân phẩm cũng tốt, không giống như Chu Viêm, đạo đức bại hoại.
Vì vậy Hạ Lý Lý không ngăn cản cô ta nảy sinh suy nghĩ màu hồng này, chỉ nhắc nhở cô ta: "Quân nhân tuy tốt nhưng làm vợ lính rất vất vả."
DTV
"Ai nói tôi muốn làm vợ lính, tôi chỉ thấy anh ấy là người tốt thôi." Trên mặt Hoắc Tiểu Anh ửng hồng.
"Bất kể cô thích ai, dù sao kết hôn chắc chắn là chuyện cả đời, cô phải cân nhắc thật kỹ."
Hạ Lý Lý không dám nói ra suy nghĩ của mình, cô thấy nếu mình có năng lực, không kết hôn, một mình sống cả đời cũng tốt nhưng tiền đề là phải có điều kiện nhưng suy nghĩ như vậy ở thời điểm hiện tại có phần tiến bộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Lý Lý nói đúng."
"Hơn nữa, bố mẹ nuôi cô khôn lớn cũng rất vất vả, lời họ nói chưa chắc đã sai, chỉ là nói khó nghe một chút, nghe nhiều ý kiến của người đi trước thì tốt hơn, cha mẹ suy nghĩ xa thì tính toán cũng xa, nếu lần sau cô đi xem mắt, tôi có thể giúp cô kiểm tra!"
Hoắc Tiểu Anh lại thấy tò mò về Hạ Lý Lý, cô có thể liều lĩnh dây dưa với kẻ xấu, cũng có thể nói ra những lời lẽ sâu xa, không giống như một cô giúp việc nhỏ mới từ quê lên.
"Cô và những người giúp việc trong ấn tượng của tôi thực sự khác nhau, họ hầu hết đều là những người có điều kiện gia đình không tốt, hơn nữa không có học vấn gì." Hoắc Tiểu Anh gãi đầu: "Tôi nói chuyện có phần thẳng thắn, cô đừng trách tôi nhé."
"Cô nói không sai, chỉ là tình huống của tôi có phần đặc biệt, những chuyện này sau này tôi sẽ từ từ kể cho cô nghe nhưng mà bây giờ, tôi thực sự hơi mệt rồi." Hạ Lý Lý ngáp một cái, ban ngày vất vả đi đường, cô đã sớm mệt rồi.
Hoắc Tiểu Anh ban ngày cũng lo sợ hãi hùng, bây giờ trong lòng đã yên định, cũng cảm thấy buồn ngủ...
Ngày hôm sau, khi hai người tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, nếu không phải vì Nghiêm Tuấn gọi hai người dậy, có lẽ hai người còn ngủ tiếp, may mà vẫn kịp lên tàu hỏa.
Nghiêm Tuấn mua vé ngồi, còn Hạ Lý Lý và Hoắc Tiểu Anh đều là giường nằm: "Nghiêm Tuấn, phải ngồi một ngày một đêm đấy, anh ngồi được sao?"
"So với huấn luyện bình thường thì thực sự không là gì cả, tôi còn có thể ngồi được, các cô biết không, trước kia khi tôi huấn luyện, tôi phải vác cành cây chạy từ trên núi xuống dưới núi, chuyện này căn bản không là gì cả."
Hoắc Tiểu Anh che miệng cười: "Anh lợi hại thật đấy."
Mặc dù hai người nằm giường nằm nhưng Hoắc Tiểu Anh vẫn thỉnh thoảng đi xem Nghiêm Tuấn, đưa cho anh ta một ít đồ ăn ngon, sau đó phát hiện Nghiêm Tuấn lại nhường chỗ ngồi cho những người già khác, tự mình đứng, Hoắc Tiểu Anh không nhìn nổi nữa: "Được rồi, anh sang nằm giường với tôi và Lý Lý đi!"