Quân Hôn Năm 80: Xuyên Thành Đại Mỹ Nhân Được Chồng Cưng Chiều

Chương 114



"Không vấn đề, lát nữa ăn cơm xong, tôi sẽ dẫn cậu đi chơi cho thỏa thích."

Buổi trưa, mấy người ngồi vào bàn ăn, nhìn những món ăn trên bàn, đây là kết quả của việc Hạ Lý Lý bận rộn cả buổi sáng.

Trán cô đã lấm tấm mồ hôi: "Chỉ làm đại thôi, mọi người nếm thử xem."

Có một số món là cô làm lần đầu, mặc dù có gói gia vị nấu ăn nhưng cô cũng không biết hương vị làm ra như thế nào, ngoài ra cô còn làm bánh cuốn theo cách mà La Mộng Thu chỉ cho cô.

Tống Tri Hành bảo tài xế ra quán bên ngoài mua khá nhiều món ăn về, bốn người mười mấy món ăn, có vẻ hơi quá thịnh soạn.

"Đừng ngại, cứ ăn đi, Nghiêm Tuấn ăn nhiều lắm, anh ấy ăn hết được."

Nghiêm Tuấn đỏ mặt: "Nhiều đồ ăn như vậy tôi cũng không ăn hết được."

Hạ Lý Lý còn muốn đi bận rộn thì bị Tống Tri Hành gọi lại: "Lý Lý, cô ngồi xuống ăn cùng chúng tôi, giống như bình thường vậy."

Bà nội Tống lập tức kéo cô lại: "Mau ngồi xuống đi, khách sáo gì chứ."

Tống Tri Hành trước tiên gắp cho bà nội Tống một miếng vịt quay, bà nội Tống thích ăn món này nhưng bình thường Hạ Lý Lý đều không cho bà ăn: "Bà thích ăn nhất món vịt quay của Tụ Tiên Lâu này, lửa vừa tới."

"Bà nội, bà chỉ được ăn một miếng này thôi, không được ăn nhiều hơn nữa."

"Bà biết rồi."

Vì lý do sức khỏe, bà nội Tống chỉ có thể ăn những món nhạt, vịt quay đối với bà quá béo.

Sau đó, miếng thứ hai mà Tống Tri Hành gắp lại đưa cho Hạ Lý Lý: "Lý Lý, cô cũng ăn một miếng đi."

Hạ Lý Lý có chút được sủng ái nhược kinh: "Tôi cũng có phần sao?"

Nói thật, cô đến Kinh Thành lâu như vậy rồi, vẫn chưa được ăn vịt quay của Tụ Tiên Lâu, nghe nói rất nổi tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Tri Hành đưa cho cô, cô thuận tay nhận lấy, đầu ngón tay của hai người chạm vào nhau trong nháy mắt, Hạ Lý Lý có cảm giác như bị điện giật, cô nhét miếng vịt quay vào miệng, nhai vài cái, da vịt rất giòn, thêm dưa chuột và hành lá cùng nước chấm thơm ngọt, không còn cảm giác ngấy nữa: "Thật sự rất ngon."

Nghiêm Tuấn nhìn trung đội trưởng nhà mình với vẻ thèm thuồng: "Trung đội trưởng, sao tôi không có phần?"

"Cậu à, muốn ăn thì tự gắp."

Nghiêm Tuấn cảm thấy trung đội trưởng thật sự quá thiên vị, chỉ đành âm thầm tự gắp một miếng vịt quay: "Quả nhiên danh bất hư truyền!"

Bốn người vừa ăn vừa nói cười, không ngờ cửa lại mở ra, một giọng nam hơi uy nghiêm vang lên: "Thịnh soạn như vậy, mọi người biết ta sắp về sao?"

Hạ Lý Lý sửng sốt, vội vàng đứng dậy khỏi bàn ăn, phát hiện đây là một người đàn ông trung niên xa lạ, mặc một bộ quân phục, rất có khí chất, trông rất uy nghiêm.

Tống Tri Hành lập tức đẩy xe lăn đến trước mặt ông ấy: "Cha, sao cha lại về rồi?"

"Chẳng lẽ mọi người không biết ta sắp về sao?" Tống Hồng Bác nhìn mấy người đang ăn một bàn đồ ăn ngon: "Vậy thì các người quá phung phí rồi." Trên khuôn mặt uy nghiêm của ông ta nở nụ cười.

Nghiêm Tuấn nhìn quần áo của Tống Hồng Bác mới nhận ra, đây là một vị thủ trưởng nào đó có cấp bậc cao hơn họ rất nhiều, lập tức căng thẳng đứng dậy, đôi đũa trên bàn rơi xuống, nghiêm mặt chào: "Chào thủ trưởng!"

"Đây là ở nhà, không cần nghiêm túc như vậy, thả lỏng đi, chàng trai."

Bà nội Tống thấy con trai mình về, trên mặt không giấu được ý cười: "Con về sao không báo trước một tiếng, xem chúng ta chẳng biết gì cả."

"Không phải có đồ ăn sẵn rồi sao?"

Thật ra Tống Hồng Bác cũng vì có nhiệm vụ mới đến Kinh Thành, về đây hoàn toàn là muốn xem con trai mình thế nào.

Lần trước ông về, khi đó Tống Tri Hành mới vào viện, nhìn người con trai trên giường bệnh với vẻ mặt c.h.ế.t chóc, ông còn có chút lo lắng, bây giờ về lại, thấy cả nhà đang vui vẻ ăn cơm trên bàn ăn, trạng thái của Tống Tri Hành cũng tốt hơn trước rất nhiều.

DTV

"Cháu đi lấy bát đũa!"