Vừa gặm quẩy vừa bắt đầu suy nghĩ, nếu cô không làm bảo mẫu ở đây nữa thì có phải là cô không có lương không.
Sau đó lại nghĩ đến lời đảm bảo trước đó của Tống Tri Hành, ngay cả khi hai người đã kết hôn, sau này anh vẫn sẽ trả lương cho cô, đã có lương thì vẫn phải làm công việc chính.
Thạch Mạn Hương kéo con trai ra sân: "Tri Hành, con thật lòng thích Lý Lý sao?"
Tống Tri Hành cụp mắt: "Là thật lòng."
Anh thực sự thích cô, sự thích này vẫn chưa đủ để gọi là yêu nhưng anh tin rằng tương lai sẽ biến thành tình yêu.
"Vậy chuyện cơ thể của con, con đã nói rõ với con bé chưa?" Thạch Mạn Hương nhỏ giọng hỏi, sợ người khác nghe thấy, dù sao đây cũng không phải là chuyện gì vẻ vang.
Nghĩ đến lúc trước, bà nói chuyện này cho Tống Tri Hành nghe, anh đã im lặng rất lâu, sắc mặt tái nhợt thấy rõ, hẳn là con trai cũng rất để tâm đến chuyện này.
"Mẹ, chân của con có thể chữa khỏi, tin rằng chuyện kia cũng có thể chữa khỏi, mẹ đừng lo lắng, hơn nữa không có khả năng sinh sản không phải tốt hơn sao, để Lý Lý không phải chịu đau đớn khi sinh con."
Thạch Mạn Hương bất lực lắc đầu: "Con thì nghĩ thoáng nhưng con gái nhà người ta không biết chuyện này, bây giờ vợ chồng son trẻ kết hôn, không sinh được con, mọi người đều sẽ nói là do người phụ nữ không sinh được con, con thì không bị ảnh hưởng gì nhưng mà, lỡ như Lý Lý cũng muốn có con thì sao? Con biến ra cho con bé à?"
Điểm này, Tống Tri Hành thực sự thiếu sót khi cân nhắc: "Mẹ, ý của mẹ là để con nói rõ với cô ấy?"
"Tất nhiên rồi, Lý Lý là cô gái vừa thông minh vừa hiểu chuyện, lại còn biết y thuật, như con thế này, mẹ thấy con còn không xứng với cô ấy."
Tống Tri Hành khóc không được cười không được: "Mẹ của người khác đều nói thay con mình, còn mẹ thì hay thật, lại nói con trai mình không xứng với người ta."
"Nếu không phải vì con bé thì con vẫn đang ngồi trên xe lăn khóc lóc, giống như chúng ta nợ con một vạn đồng vậy."
Thạch Mạn Hương nói cũng đúng, nếu không phải vì Hạ Lý Lý thì Tống Tri Hành căn bản không thể nhanh chóng khỏe lại như vậy.
"Chuyện này, đúng là hơi khó nói."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nếu con thấy khó nói thì để mẹ nói chuyện với Lý Lý, bây giờ mẹ đến xin ý kiến của con, tránh cho con khó xử."
Tống Tri Hành xoa trán: "Vậy thì con cảm ơn mẹ."
"Dù sao thì mẹ cũng là mẹ của con, tất nhiên là phải suy nghĩ cho con rồi!" Thạch Mạn Hương tỏ vẻ đương nhiên.
Người mẹ này của anh, được cha anh chiều chuộng nên rất ngây thơ nhưng cũng chính vì phẩm chất đáng quý này mà bà trở thành một người mẹ rất dân chủ.
Ngay cả khi đã làm bà, Thạch Mạn Hương vẫn là một bà mẹ chồng dân chủ, từ nhỏ bà rất ít khi can thiệp vào sự lựa chọn của Tống Tri Hành.
Giống như lần này, Tống Tri Hành đột nhiên nói muốn kết hôn với Hạ Lý Lý, bà cũng không trách anh và Lý Lý, ngược lại còn để họ cân nhắc cho kỹ, đừng coi hôn nhân là trò đùa.
"Chuyện này, hay là để con nói với Lý Lý."
DTV
"Con tự nói được thì tốt nhất."
Hạ Lý Lý thấy hai mẹ con ở ngoài thì thầm to nhỏ rất lâu, thỉnh thoảng còn nhìn về phía cô, trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Tống Tri Hành đang nói xấu mình."
Ăn sáng xong, Tống Tri Hành bảo Hạ Lý Lý dọn dẹp phòng sách.
Nói là dọn dẹp phòng sách nhưng thực ra anh đã đợi cô trong phòng sách từ sớm, có vẻ như có chuyện muốn nói với cô.
Anh sắp xếp mãi, không ngờ lại hỏi một câu kỳ lạ: "Em nghĩ thế nào về chuyện con cái?"
"Con cái nên là kết tinh của tình yêu, chứ không phải sinh ra để duy trì nòi giống."
Hạ Lý Lý tiếp tục bổ sung: "Hơn nữa em cho rằng, kết hôn cũng không nhất thiết phải sinh con."
Phải biết rằng thời hiện đại có rất nhiều người theo chủ nghĩa không con, thà rằng sinh con, còn không bằng tận hưởng cuộc sống nhưng những người ở thời đại này chưa chắc đã có suy nghĩ như vậy.