"Những thứ này đắt quá, nếu chưa bóc ra thì thôi trả lại hết đi." Thực ra bà ấy xót tiền mà Hạ Lý Lý đã bỏ ra.
Một cô gái nhỏ, cha không thương, mẹ không yêu, đi làm xa, sao họ có thể nhận những món quà đắt tiền như vậy của cô chứ?
"Bà ơi, không trả lại được đâu, những thứ này đã mua rồi thì không trả lại được, bà không cần, cháu còn có thể đưa cho ai?"
DTV
Bà nội Tống bất lực thở dài: "Đứa trẻ này, không cần như vậy, có tiền thì cháu cứ giữ lấy."
"Bà ơi, cháu biết bà thương cháu nhưng cháu biết mọi người đối tốt với cháu nên cháu muốn đối tốt với mọi người, từ nhỏ đến lớn, thật ra không có mấy người thật lòng với cháu nhưng cháu có thể cảm nhận được tấm lòng của mọi người, lấy lòng thành đổi lấy lòng thành không phải sao?"
Người mẹ nuôi trước kia vì sự ngu ngốc của nguyên chủ, biết cô căn bản không thể học hành tử tế nên không còn quan tâm đến cô nữa, thậm chí còn nói lời cay nghiệt với cô.
Còn nhà họ Hạ thì càng không cần phải nói, chỉ muốn gả cô đi để đổi lấy một khoản tiền sính lễ, bóc lột cô, dù sao cũng không có mấy người thật lòng với cô.
Ngoài ra, cô còn mang cho Trần lão thái một ít t.h.u.ố.c bổ, đợi lần sau gặp bà thì đưa cho bà, Hạ Lý Lý vẫn nhớ là nhờ có Trần lão thái cô mới tìm được công việc như vậy.
Thạch Mạn Hương và Bà nội Tống nhìn nhau cười, đứa trẻ này đúng là biết quan tâm, cũng rất hiểu chuyện, Tri Hành không nhìn nhầm người.
Thạch Mạn Hương cũng biết cô vì đã lấy của bà một nghìn đồng, mà những thứ cô mua này giá trị đã sớm vượt quá một nghìn đồng rồi, đứa trẻ này thật thà quá.
Nhưng Hạ Lý Lý lại nghĩ, phải dùng tiền vào đúng chỗ, mua những thứ này cho họ đều đáng, bởi vì giá trị cô nhận được từ họ đã vượt xa những thứ này.
Mặc dù nói, mua đồng hồ và vest cho Tống Tri Hành, trong lòng cô thực sự đau như cắt.
Tống Tri Hành nghe xong lời bác sĩ, khóe miệng hơi nhếch lên, hôm nay tâm trạng anh rất tốt, đáng tiếc là Hạ Lý Lý không ở bên cạnh anh để cùng chia sẻ, hình như có chút đáng tiếc.
Bác sĩ nói, chân anh thực sự đã hồi phục không tệ, chỉ cần thời gian, đi lại như người bình thường chắc chắn không thành vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước kia, anh cho rằng mình phải ngồi xe lăn cả đời nhưng bây giờ anh đã có thể đứng dậy đi lại rồi, ít nhất thì đây cũng là một tiến bộ rất lớn.
Sau này có thể trở về Bộ Đội, hẳn cũng không thành vấn đề gì, nghĩ đến đây, tâm trạng anh phấn chấn hẳn lên.
Ngay cả tài xế cũng cảm thấy, Tống Tri Hành là đang vui mừng vi chuyện tốt.
Trở về nhà, anh phát hiện Hạ Lý Lý đang ngồi cùng mẹ và bà nội thì thầm to nhỏ điều gì đó, thỉnh thoảng cô còn đỏ mặt.
Hóa ra là Tống Tri Hành đã nói hai người sẽ kết hôn, Thạch Mạn Hương đã bắt đầu chuẩn bị cho hôn sự của họ, đang hỏi Lý Lý một số chi tiết.
Hạ Lý Lý kiếp trước kiếp này đều chưa từng trải qua hôn nhân, nghe nói kết hôn vào những năm tám mươi đều khá giản dị, hơn nữa cô cũng không có yêu cầu gì đặc biệt nên nói: "Cứ đơn giản là được."
"Thế còn sính lễ, con định muốn bao nhiêu?"
Hạ Lý Lý ong ong trong đầu, vì đã nói với Tống Tri Hành là kết hôn để đi học, cô không tiện nhận sính lễ.
"Không cần, không cần sính lễ đâu, hơn nữa con và gia đình cũng không tốt, cũng không cần thông báo cho bố mẹ con, thông báo cho họ cũng vô ích." Nếu thông báo cho cặp cha mẹ cực phẩm kia, chắc chắn họ lại đến bán con gái mất.
"Con này, sính lễ vẫn phải có, nhà họ Tống chúng ta tuy không phải là nhà giàu có gì nhưng sính lễ vẫn trả nổi."
"Những thứ này con thực sự không cần."
Hạ Lý Lý vẫn đang khó xử, thấy Tống Tri Hành đã trở về, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Anh Tống đã về rồi, vừa hay em có chuyện muốn nói với anh."