Quân Hôn Năm 80: Xuyên Thành Đại Mỹ Nhân Được Chồng Cưng Chiều

Chương 164



Trực giác mách bảo Tống Tri Hành, cô tuyệt đối không phải ngủ quên, thế nên mới tìm Thạch Mạn Hương mở cửa phòng.

Thạch Mạn Hương vừa nhìn thấy Hạ Lý Lý toàn thân ướt đẫm, sờ trán cô, mới nhận ra cô bị sốt.

Dùng nhiệt kế thủy ngân đo, nhiệt độ đã gần bốn mươi độ, may mà sau khi uống t.h.u.ố.c hạ sốt, nhiệt độ trên người cô mới từ từ ổn định lại, bây giờ xem ra đã hạ sốt hoàn toàn.

Lúc đó, cuối cùng anh cũng hiểu ra một chuyện, Hạ Lý Lý trong lòng anh, không biết từ lúc nào đã trở nên rất quan trọng.

Hạ Lý Lý cảm thấy bàn tay lạnh ngắt của đối phương đặt trên trán mình, tim cũng đập loạn xạ.

Có phải bị bệnh tim không? Sao lại cảm thấy tim như muốn nhảy ra ngoài vậy?

Sau đó, cô đột nhiên cảm thấy một vật lạnh lẽo áp vào môi mình, sau đó cảm giác mềm mại đó lại biến mất.

Đó là? Đó là cái gì?

Cô cảm thấy đầu óc đã trở thành hồ dán, không phản ứng kịp.

009 tỉnh táo lại nói một câu rất đúng lúc: "Ồ, đó là môi của người đàn ông, anh ta đang hôn trộm cô đấy."

Hạ Lý Lý sợ đến không dám động đậy, chỉ có thể giả vờ ngủ, nếu cô đột nhiên tỉnh lại, không biết Tống Tri Hành sẽ phản ứng thế nào.

Tóm lại, bây giờ cứ giả c.h.ế.t đi.

009 còn chế giễu không ngừng: "Ký chủ à, cô đúng là quá nhát gan rồi ha ha."

Đây là lần đầu tiên 009 dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô nhưng lúc này Hạ Lý Lý dù thế nào cũng không thể để Tống Tri Hành phát hiện ra sự bất thường.

Nhưng tại sao anh lại hôn cô? Anh bị điên à?

Không kịp suy nghĩ nhiều, cô cảm thấy Tống Tri Hành dùng khăn lạnh đắp lên đầu cô, bây giờ chính là cơ hội.

Hạ Lý Lý giả vờ tỉnh lại, mơ màng hỏi: "Em bị làm sao vậy?"

Tống Tri Hành bình tĩnh giải thích: "Em bị bệnh, sốt cao, suýt nữa thì anh tưởng em sắp quy tiên rồi."

Giọng điệu anh nói nhẹ nhàng như không nhưng Hạ Lý Lý mơ hồ biết, anh vẫn luôn chăm sóc cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Thật ngại quá, để anh lo lắng rồi."

Nhưng câu tại sao anh lại hôn trộm em, dù thế nào cũng không thể hỏi ra được.

Hạ Lý Lý đột nhiên ngửi thấy một mùi khét lẹt: "Cái gì thế, hình như có thứ gì cháy rồi."

Biểu cảm bình tĩnh vừa rồi của Tống Tri Hành đột nhiên biến mất: " Hỏng rồi, cháo nấu quên rồi."

Anh vội vàng luống cuống đứng dậy, muốn chạy vào bếp, đợi xử lý xong trong bếp rồi quay lại, hai người mới phản ứng lại.

"Anh, anh có thể đi lại bình thường rồi." Vừa rồi vì quá vội vàng, anh trực tiếp đứng bật dậy, đi vào bếp.

Giống như một người bình thường, hơn nữa anh thậm chí không cảm thấy chân có bất kỳ sự khó chịu nào.

"Chân anh... hình như đã hoàn toàn khỏi rồi." Anh lại thử đi lại trong phòng mấy vòng.

Sau đó kích động nhìn Hạ Lý Lý, tiến lại gần ôm cô lên: "Lý Lý, anh khỏi rồi, anh hoàn toàn khỏi rồi."

Hạ Lý Lý bị anh ôm chặt trong lòng, có chút căng thẳng, càng nhiều hơn là khó thở: "Thật tốt quá, đây là chuyện đáng để ăn mừng nhưng mà trước đó, có thể buông em ra trước được không, em cảm thấy khó thở quá."

Tống Tri Hành mới nhận ra hành động của mình đã vượt quá giới hạn: "Xin lỗi, vừa rồi anh quá kích động, hơn nữa em vẫn là bệnh nhân, đã thế anh còn để cháo bị cháy nữa."

DTV

"Cảm ơn anh đã thử nấu cháo cho em, còn chúc mừng anh có thể đi lại rồi."

"Cảm ơn."

Trước đây Tống Tri Hành cũng có thể đi lại mà không cần nhờ đến ngoại lực nhưng đều không tự nhiên như lần này.

Anh như trở về thời điểm trước khi bị thương.

"Anh đã nấu lại cháo rồi, em một ngày một đêm chưa ăn gì, chắc chắn phải ăn một số thức ăn thanh đạm dễ tiêu, anh đi trông nồi, sẽ quay lại ngay."

Tống Tri Hành đi vào bếp, chỉ để lại một mình Hạ Lý Lý, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, có lẽ là di chứng của việc phát sốt.

009 lại nhắc nhở cô: "Ký chủ, cơ thể này vốn dĩ đã bẩm sinh yếu ớt, trước đây vì dùng gói tăng cường thể lực, đã là đang tiêu hao rồi, bây giờ khuyên cô nên điều dưỡng cho tốt."