"Được."
Lúc này Bùi Hoa Trân đã đến cổng Học Hiệu, chủ nhiệm giáo d.ụ.c và hiệu trưởng cũng đã đích thân ra đón ở cổng: "Bà Bùi, chào mừng bà đến với Học Hiệu của chúng tôi."
Bùi Hoa Trân gật đầu nhàn nhạt: "Lần này tôi đến là muốn xem ở đây có học sinh xuất sắc nào đáng để tôi bồi dưỡng không, đương nhiên sau khi bồi dưỡng xong, tôi hy vọng họ có thể làm việc cho công ty của tôi."
"Đó là điều đương nhiên."
DTV
Thời điểm này, việc ra nước du học vẫn còn rất hiếm, chi phí cũng rất đắt đỏ, học sinh của Dục Tài Trung Học có điều kiện rất tốt cũng chỉ có vài người.
"Ước nguyện lớn nhất của tôi vẫn là lấy tên chồng tôi để xây dựng một thư viện cho Học Hiệu."
Người chồng đã khuất của Bùi Hoa Trân chính là học sinh tốt nghiệp của Học Hiệu này, đây cũng là di nguyện của người chồng quá cố của bà.
"Cảm ơn sự hào phóng của bà Bùi, bây giờ tôi xin đưa bà đi tham quan Học Hiệu trước!"
Bùi Hoa Trân đi trong Học Hiệu, Học Hiệu bây giờ đã có rất nhiều thay đổi so với thời bà đi học rồi, trẻ con bây giờ thật hạnh phúc.
Nhìn những học sinh đang đọc to trong lớp, tâm trạng của bà cũng nhẹ nhõm hơn nhưng nghĩ đến mình đã già rồi, không khỏi lại có chút buồn.
"Đây là lớp 12/1, cơ bản đều là học sinh giỏi, khả năng học tập mạnh, hơn nữa đều là những mầm non có thể đỗ vào Đại Học Kinh Thành."
Bùi Hoa Trân lướt qua đám học sinh này, tìm kiếm hồi lâu nhưng lại không thấy người muốn gặp.
Lâm Tuyết Lan thấy Bùi Hoa Trân đến, vội giơ tay trả lời câu hỏi của giáo viên, câu trả lời của cô không chê vào đâu được, bản thân cô cũng tự tin như thể đang tỏa sáng.
Ban đầu còn tưởng rằng trước mặt Bùi Hoa Trân thể hiện tốt một chút thì có thể gây ấn tượng sâu sắc hơn.
Không ngờ Bùi Hoa Trân căn bản không nhìn cô ta, ngược lại còn đang nói chuyện gì đó với hiệu trưởng.
"Ở đây có một học sinh tên Hạ Lý Lý không?"
Ung Hiệu Trường nghĩ mãi mới nhớ ra, trước đây con trai cứ lải nhải bên tai ông về một học sinh, bây giờ hình như là học sinh học nhờ ở Học Hiệu.
"Có một học sinh như vậy nhưng cô bé là học sinh học nhờ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cô bé ở lớp nào?" Trong mắt Bùi Hoa Trân đột nhiên phát ra ánh sáng.
Bà muốn tận mắt xem Hạ Lý Lý học ở Học Hiệu như thế nào, mặc dù quan hệ của hai người vẫn chưa rõ ràng nhưng trong lòng bà thực sự có một cảm giác muốn gần gũi.
Ung Hiệu Trường há hốc mồm, không biết tại sao doanh nhân này lại muốn tìm Hạ Lý Lý.
"Ở lớp 9."
"Ông dẫn tôi đi xem." Trên mặt Bùi Hoa Trân nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Được, tôi dẫn bà đi." Ung Hiệu Trường cảm thấy nên nói vài câu với Ung Chí Học ở bên cạnh, bảo cậu ta nhanh chóng cho học sinh lớp 9 chuẩn bị.
Ung Chí Học phát hiện ra ngay từ đầu, giữa Hạ Lý Lý và Bùi Hoa Trân có nét giống nhau ở đôi lông mày và đôi mắt, chẳng lẽ hai người có quan hệ họ hàng gì sao?
Ung Chí Học vội vàng đến lớp 9, nói với thầy Nhãn Kính là lát nữa sẽ có người đến tham quan.
Thầy Nhãn Kính còn hơi ngạc nhiên: "Đến lượt lớp 9 chúng tôi lúc nào vậy?"
"Ông bảo học sinh chú ý một chút."
Vừa dứt lời, lúc này, Bùi Hoa Trân đã đến cửa lớp 9, phía sau còn có rất nhiều người đi theo.
Trong số rất nhiều học sinh, bà nhìn thấy Hạ Lý Lý ngay, phát hiện cô bé đang chăm chú ghi chép.
"Tôi có thể dự thính tiết học của các người không?"
Ung Hiệu Trường lo lắng trong lòng nhưng miệng vẫn nói: "Tất nhiên là được."
Bùi Hoa Trân nhìn vào thời khóa biểu của họ, tiết học tiếp theo là tiết tiếng Anh: "Tôi muốn nghe các em học tiếng Anh."
Ung Hiệu Trường bắt đầu toát mồ hôi hột, tiếng Anh chính là môn học yếu nhất của lớp này.
Hạ Lý Lý nhanh chóng chú ý đến bóng dáng của Bùi Hoa Trân, cô lấy một cái ghế, ngồi ở hàng cuối cùng, Hạ Lý Lý nhìn thấy bà thì gật đầu với bà.